Đợt bán hàng này do Tằng đại nhân phụ trách, trước tiên là tìm hiểu, sau đó lại quảng cáo nhiệt tình, đây cũng là kinh nghiệm sau đợt bán xà phòng lúc trước.
Sau khi vào mùa đông, trăm hoa điêu tàn, nguyên liệu cũng không dễ tìm, nên cũng chỉ có thể dừng công việc này lại.
Một bên làm việc, một bên bán hàng, dây chuyền cũng từ từ hoạt động, tiền cũng như vậy mà từ từ kiếm vào.
Sau khi trừ các chi phí, lại chia phần cho Tằng đại nhân và nhóm người của hắn, Mộc Vãn Tình chỉ giữ lại một phần cho mình, còn lại đem phân phát hết.
Mọi người nhận được tiền thì vô cùng kích động, hận không thể bỏ ăn bỏ uống tiếp tục làm việc cho nàng.
Sau khi tính toán thời gian lên đường, đám nữ nhân ở trong xe ngựa cũng không ngừng nghỉ, bận rộn làm việc.
Vào một ngày, tiểu nhi tử của Lục thúc dẫn theo mấy đồng bạn của mình đến, “Tộc trưởng, ngài xem còn việc gì cần làm không, chúng ta có thể giúp gì được không?”
Hiện giờ nữ nhân cũng có thể kiếm tiền, địa vị trong nhà cũng tăng lên, vậy nên những nam nhân… Dường như có nỗi khổ không nói được.
Khiến cho bọn họ cảm thấy mình rất vô dụng.
Lúc trước Mộc Vãn Tình đã chọn ra một nhóm nam nhân đáng tin, phân tới các bộ phận, bên phía Tằng đại nhân cũng đang thiếu mấy người, vậy phân qua đó đi.
Một nhóm người được phân làm xa phu, mười mấy nam tử tráng niên thì được chọn làm đội tự vệ của Mộc gia, chịu trách nghiệm tuần tra.
Dù sao, nàng không cho phép có người lười biếng.
Những người này cũng sẽ được trả lương, nhưng không nhiều, ít hơn nhiều so với số tiền nhóm nữ nhân kiếm được.
Mộc Vãn Tình đánh giá bọn họ vài lần, "Các người không phải đều có việc sao? Làm thế nào để kiếm thêm tiền sao? À, kiếm thêm tiền chính là làm việc vào những lúc rãnh rỗi."
"Chúng ta có thể không ngủ vào ban đêm!"
"Tộc trưởng, ngài lại nghĩ ra cách kiếm tiền đi."
Mọi người mồm năm miệng bảy cầu cứu, Mộc Vãn Tình bị bọn họ ầm ĩ tới đau đầu.
Nhưng đùng lúc này, Lý phó đội phụ trách dò đường phía trước đã trở lại, "Tiểu thư, trận mưa to ngày hôm qua đã phá hủy con đường phía trước, chúng ta không qua được, phải chờ quan phủ tới sửa xong, nhưng không biết khi nào quan phủ mới đến sửa."
Mộc Vãn Tình khẽ nhíu mày, "Không còn đường nào khác?"
Lý phó đội có chút phát sầu, "Phải đi vòng khá xa, cũng không rõ được tình huống đường xá."
Mộc Vãn Tình nhìn lại sắc trời, bây giờ đã là giờ thân, cũng chính là hơn ba giờ chiều.
Quay trở về cũng không kịp, đi đường đêm quá nguy hiểm.
"Như vậy đi, tìm người đi dò hỏi động thái của quan phủ thử, lại đi thăm dò con đường khác, nếu không được chúng ta liền chuẩn bị tốt cho việc ngủ ngoài trời."
"Được." Lý đội phó vội vã rời đi.
Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, bảo đoàn xe tạm dừng lên đường, chờ tin tức.
Nàng lại phái Mộc Tử Thành đi thông báo cho thương đội phía sau cũng dừng lại trước.
Đợi thật lâu, khi hoàng hôn buông xuống cũng không thấy Lý phó đội trở về, Mộc Vãn Tình cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể thông báo cho mọi người ngủ ngoài trời.
Tìm một nơi có nguồn nước, đoàn xe ngựa vây thành một vòng, như vậy sẽ an toàn hơn.
Đầu bếp mang theo bếp củi cùng nồi sắt tới, bắt đầu nhóm lửa để nấu ăn.
Kể từ khi có bếp củi di động này, đầu bếp liền cảm thấy bầu trời xanh hơn, nước sạch hơn.
Xe ngựa của Mộc Vãn Tình ở trong vòng tròn trong cùng, vị trí hạch tâm nhất.
Bên trong buồng xe, trên bếp nhỏ đang đun nước, trên giá nướng màn thầu, mùi hương lan tỏa, trong xe ấm áp như mùa xuân.
Mộc Vãn Tình lười biếng nửa nằm trên giường, trên người đắp chăn lông ngỗng, không cảm thấy chút lạnh.
"Đã ghi đủ quy chế cùng nội quy trường học chưa?"
"Đã ghi kỹ." Vu Uyển Nhu ngồi ở phía dưới nhanh chóng ghi chép.
Nàng cũng không có chút kinh nghiệm nào, nhưng cũng may Mộc Vãn Tình cái gì cũng hiểu, chuyển giao hình thức trường học hiện đại tới đây là được.
"Chờ đến được biên quan, liền xây dựng một thư viện chính thức, đúng rồi, cũng đến đợt khảo thí tuần rồi, ngươi ra đề thi đi."
Vẻ mặt Vu Uyển Nhu không đượctự tin, "Ta sao?"