Mộc Vãn Tình ngây ngẩn cả người, cả hành trình trước đó của bọn họ vẫn luôn rất yên ổn, cũng không phát hiện dị trạng, đám người này là từ đâu mà xuất hiện?
Chờ Mộc Vãn Tình mang theo người đi tới tiếp viện, cuộc chiến đã sắp kết thúc.
Đám thị vệ Thẩm Vĩnh và người của tiêu cục chiếm thế thượng phong, đối phương liên tiếp tháo chạy, vừa đúng lúc chạy về phía Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình vung tay lên, Tằng đại nhân mang quan sai tiến lên trợ trận, một đám đông vây quanh đánh.
Chỉ chốc lát sau, đối phương liền thảm bại.
Một đám người ùa lên, trõi giữ tay chân đám cướp lại.
Thẩm Vĩnh cực kỳ tức giận, cầm vũ khí nhắm ngay tên cướp râu quai nón dẫn đầu, "Nói, các ngươi rốt cuộc là người nào?"
Tên cướp râu quai nón mím chặt môi, thà chết không chịu nói một câu.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều kiên quyết như hắn.
"Ta nói, ta nói."
Tên râu quai nón hung tợn trừng qua. "Lão Thất, ngươi im miệng."
Sắc mặt Lão Thất đỏ lên, "Lão đại, tình huống không ổn a, hình như chúng ta bị người lợi dụng, nhân gia nói chỉ là đám quan viên về hưu, nhưng sức chiến đấu này giống sao?"
Bọn họ bị đánh cho hoa rơi nước chảy.
Mộc Vãn Tình chậm rãi đi tới, "Ai lợi dụng các ngươi?"
Râu quai nón nhìn thấy mặt nàng, nhất thời đồng tử phóng đại, "Ngươi. . . Ngươi. . ."
Dáng vẻ khiếp sợ của hắn khiến Mộc Vãn Tình chú ý, "Ngươi biết ta? Để cho ta đoán thử xem, mục tiêu của các ngươi là ta? Chỉ là thuận tiện đánh cướp?"
Râu quai nón cố gắng bình tĩnh lại, "Ta không biết ngươi đang nói gì."
Ánh mắt Mộc Vãn Tình trở nên lạnh lẽo, "Vậy thì giết sạch đi, đào ra hang ổ của bọn họ, giết sạch người nhà bọn họ, nhổ cỏ tận gốc, một người cũng không chừa."
Việc dọa nạt người khác nàng rất chuyên nghiệp.
"Vâng."
Đám thổ phỉ đều sợ ngây người, gã râu quai nón kinh giận đan xen, "Ngươi một nữ hài tử sao lại ác độc như vậy?"
Mộc Vãn Tình nhìn lại mình, một thân nam trang, trang phục không có chút sơ hở chút nào, hắn làm thế nào nhìn ra được nàng là một nữ tử?
"Thật thú vị, các ngươi giết người cướp bóc là thay trời hành đạo, ta giết người chính là ác độc? Được rồi, ta sẽ độc ác cho ngươi xem."
Nàng nháy mắt với Thẩm Vĩnh, Thẩm Vĩnh làm bộ cầm lấy trường kiếm, mắt thấy mạng cũng không giữ được, râu quai nón nóng nảy, lớn tiếng kêu lên, "Chờ một chút, ta muốn đàm phán với thủ lĩnh của các ngươi, chỉ có hắn ở đây, ta mới có thể thổ lộ chân tướng."
Thẩm Vĩnh rất không kiên nhẫn, "Vậy còn chờ gì? Nói đi."
"Ta muốn cùng với chủ nhân của các ngươi. . ." Thanh âm của gã râu quai nón đột nhiên ngừng lại, khiếp sợ nhìn Mộc Vãn Tình.
Thẩm Vĩnh đứng ở phía sau Mộc Vãn Tình, chủ động giới thiệu, "Đây là thủ lĩnh của chúng ta."
Gã râu quai nón trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi bọn họ hợp tác đùa giỡn hắn, "Ngươi đùa gì thế? Nàng ta chỉ là một cái hoàng mao nha đầu, làm sao có thể?
Mộc Vãn Tình hơi nhíu mày, "Nói nhảm với hắn làm gì, giết đi, phiền chết đi."
Gã râu quai nón không nghĩ tới nàng một lời không hợp liền đòi giết người, trời sinh hung tàn như vậy, "Ngươi đắc tội người khác, ngươi biết ngươi đắc tội với người nào hay không? Nếu không muốn chết, nhanh chóng thả chúng ta ra."
Mộc Vãn Tình cười ha hả, còn rất cứng miệng, "Ngươi biết ta là ai không?"
"Chẳng phải chỉ là thiên kim của một nhà quan viên về hưu thôi sao? Tham quan nhiều như vậy, đây chỉ là cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay người nghèo ra mặt. . ." Sắc mặt gã quai nón trắng bệch, trong lòng lo lắng, nhưng miệng vẫn rất cứng.
"Đã bao giờ nhìn thấy lệnh bài này chưa?" Mộc Vãn Tình lắc lư lệnh bài ở trước mặt hắn, nghiêm túc quan sát trong chốc lát, ánh mắt của hắn mờ mịt, không giống như đang diễn ra.
"Xem ra là chưa, cũng đúng, lệnh bài của phủ Ngũ hoàng tử thì người bình thường làm sao có thể thấy qua?"
Gã râu quai nón hoảng sợ, "Ngươi nói gì? Phủ Ngũ hoàng tử?"
Không phải chứ, bọn họ nhầm mục tiêu sao? Chọc phải một vị hoàng tử?