Thẩm Vĩnh mang người áp giải đám sơn tặc đi, những người khác kiểm kê tài vật, may mắn đều là trà gạch cùng vải vóc không dễ dàng hư hại.
Đoàn người càng đi về phía tây bắc, điều kiện lại càng tệ, đường càng khó đi, gồ ghề, lắc lư kịch liệt.
Có một số là đường núi gập ghềnh chật hẹp, xe ngựa cũng không dễ đi qua, mạo hiểm vạn phần.
Khách điểm cũng càng ngày càng đơn sơ, mái nhà trạm dịch bị rò rỉ nước mưa, có khi nửa đêm bị mưa đánh thức, vô cùng lạnh lẽo.
Đô ăn thì lại càng không muốn nói đến, không có rau tươi và thịt, chỉ có thể ăn bánh bao khô nhạt nhẽo mỗi ngày.
Mỗi ngày tình huống càng tệ, khiến cho người ta sức cùng lực kiệt, đây là tình huống khi tất cả mọi người đều có xe ngựa để thay cho đi bộ.
Bỗng nhiên, có người mừng rỡ kêu lên, "A, tuyết rơi, tuyết thật đẹp."
Sắc mặt Tằng đại nhân đại biến, "Thông báo tất cả xe ngựa, mau đuổi theo nhau đừng để tụt lại phía sau, động tác nhanh lên một chút, sớm chạy tới trạm dịch kế tiếp."
Điều kiện trạm dịch có kém hơn nữa, cũng tốt hơn là ngủ ngoài trời, ít nhất cũng có thể che chắn gió tuyết.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, tuyết bay đầy trời.
Mộc Vãn Tình ngồi ở bên trong xe ngựa, vén cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, bên ngoài đã bị tuyết bao phủ, một mảnh thế giới màu bạc.
Tuyết đọng trên đất càng ngày càng dày, ngựa đi ở trong tuyết, đặc biệt khó khăn.
Di, trong làn tuyết bay đầy trời có một người đi tới, là nhị ca?
Nàng vội vàng mở cửa xe, một luồng không khí lạnh tràn vào, nàng không khỏi rùng mình một cái.
"Nhị ca, bên ngoài lạnh như vậy, sao ngươi lại tới đây?"
Mộc Tử Ngang chà xát hai tay, chóp mũi dính mấy đóa bông tuyết, "Một mình ngươi một ngựa, gió tuyết này quá lớn, ta không yên tâm."
Tuy có một xa phu, nhưng dù sao cũng không phải là huyết mạch chí thân.
Mộc Vãn Tình rót một ly trà nóng đưa tới, "Ca đi xem cha mẹ chưa?"
"Có đại ca qua đó chiếu cố rồi." Lúc này Mộc Tử Ngang mới cởi áo lông thật dày, tiếp nhận trà uống một hớp, là trà gừng táo đỏ, uống vào bụng nóng lên một chút, cả người thoải mái hơn.
Hắn nhịn không được chửi bới, "Đây là cái thời tiết quái quỷ gì a, lúc ra cửa còn có mặt trời, bỗng nhiên tuyết lại rơi nhiều như vậy, chúng ta lại không có chuẩn bị gì hết."
Hôm nay Mộc Vãn hôm nay chỉ uống gừng trà, thời tiết này quá lạnh, cho dù trên người bọc hết tầng này đến tầng khác, trong tay ôm lò sưởi, nhưng trong xương vẫn cảm thấy lạnh.
"Thật hy vọng sớm ngày chạy tới Lương thành, sớm ổn định cuộc sống."
Đến lúc đó làm một cái bếp lửa trong phòng, ở bên trong có thể sưởi ấm.
Mộc Tử Ngang cầm một khối điểm tâm ăn, "Còn phải đi bao xa nữa?"
Mộc Vãn Tình cũng không biết, nàng chưa thấy qua bản đồ của Đại Tề, "Theo Tằng đại nhân nói, còn nửa tháng nữa là có thể đến."
Từ mùa thu đi tới mùa đông, đi đi dừng dừng, đã coi là khá mau, nhanh hơn một tháng so với dự liệu của Tằng đại nhân.
Bên trong xe ngựa lò lửa đang cháy hừng hực, Mộc Tử Ngang vừa lạnh vừa nóng nhịn không được hắt hơi một cái, "Ta không nghĩ tới thời tiết nơi này lạnh như vậy, may mà ngươi sớm chuẩn bị, mỗi nhà có một chiếc xe ngựa, nếu không sợ rằng phải chết nhiều người."
Không phải hắn khoa trương, mà là sự thật, bây giờ tộc nhân nhắc tới Mộc Vãn Tình đều khen ngợi, là ân nhân cứu mạng toàn tộc a.
Hai huynh muội câu được câu không nói chuyện phiếm, không biết qua bao lâu, Mộc Tử Ngang chủ động đề nghị, "Trương tam ca, ta đổi phiên với ngươi, ngươi vào trong sưởi ấm đi."
Bên ngoài quả thực quá lạnh, coi như mặc nhiều đi nữa, cũng không cản được một cỗ hàn khí kia, ở bên ngoài lâu toàn bộ thân thể đều cứng đờ.
"Cảm ơn nhị công tử, ta còn chịu được." Trương Tam là xa phu chuyên trách của Mộc Vãn Tình, đi tới chỗ nào cũng đi theo, rất biết bổn phận.
Mộc Tử Ngang cười nói, "Cũng đừng khách khí với ta, ngươi mau tiến vào, ta tới."
"A." Trương Tam bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
"Làm sao vậy?" Mộc Tử Ngang mở rèm ra.
Trương Tam mặt đầy kinh hoàng thất thố, "Dấu bánh xe ngựa ở đường phía trước trước không thấy đâu, hình nư không đuổi kịp đội ngũ trước mặt."