Mộc Vãn Tình cũng tiến lên hỗ trợ, nhưng nàng còn nhỏ, đứng không vững trong gió tuyết, khiến Trương Tam sợ hãi, "Tiểu thư, người mau lên xe đi."
Nàng tinh thông mọi thứ, đầu óc thông minh, chỉ có vũ lực là không đủ tốt.
Mộc Vãn Tình cũng cảm thấy mình đang kéo chân người ta, đanh phải trèo lên xe, thời khắc chú ý tới Trương Tam ca, có nguy hiểm gì có thể tùy thời kêu một tiếng.
Trương Tam tuy ngờ nghệch nhưng làm việc gì cũng rất ngăn nặp, chỉ chốc lát sau đã làm mọi việc thỏa đáng.
Mộc Vãn Tình kéo rèm ra, "Trương tam ca, ngươi cũng lên đi."
Trương Tam có chút không được tự nhiên, đây là xe ngựa riêng của Mộc Vãn Tình, người bình thường đều không được vào.
Nhưng, tuyết rơi càng lúc càng lớn, hắn không có chỗ ẩn nấp.
"Uống đi." Mộc Vãn Tình đưa trà gừng qua, cũng rót cho nhị ca một chén để xua đi cái lạnh.
Mộc Tử Ngang uống một hơi trà gừng, "Người này có thể uống được không?"
Trà gừng này là thứ tốt, bên trong còn được cho thêm dược liệu, bình thường rãnh rỗi chỉ cần uống mấy mấy chén, tộc nhân cũng không có ngã bệnh, ngay cả tiểu hài tử thân thể yếu ớt cũng an an ổn ổn.
Mộc Vãn Tình có chút do dự, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, "Chờ tỉnh lại cho hắn uống."
Nàng đánh giá người bị đông cứng, là một thiếu niên, tuổi tác xấp xỉ với đại ca, chỉ là mặt trái bị rạch, vết sẹo hơi chằn chịt, nhìn có chút dọa người.
Không biết qua bao lâu, Mộc Tử Ngang phát hiện nhiệt độ thiếu niên trong xe tăng lên, không khỏi vui mừng, là được cứu sống?
"Muội muội, khi nào hắn có thể tỉnh?"
"Không biết." Mộc Vãn Tình chỉ có thể nói, cố hết sức nghe theo ý trời, "Tình huống của mỗi người mỗi khác."
Trương Tam thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt càng ngày càng lo lắng.
"Tiểu thư, tuyết cũng không ngừng rơi, trời đã sắp tối rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Đối mặt với thiên nhiên, sức mạnh con người vô cùng nhỏ bé.
Mộc Vãn Tình cũng rất sốt ruột, cũng không biết tình huống của những người khác ra sao, có đi lạc hay không, cha nương hiện tại thế nào?
Nhưng, nàng là trụ cột của mọi người, một khi nàng nóng nảy, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Nàng có vẻ phá lệ bình tĩnh, "Cứ yên lặng chờ cơn bão tuyết đi qua, nếu thật sự không được, chúng ta sẽ qua đêm ở trên xe ngựa, yên tâm đi, trên xe có ăn có uống, than cũng có đủ, chỉ cần thỉnh thoảng lại ra ngoài xử lý tuyết đọng trên nóc xe, sẽ không có vấn đề gì."
Mộc Tử Ngang cực kỳ bất an, "Liệu có gặp phải dã thú hay không?"
Mộc Vãn Tình lấy ra một cái nồi, cho tuyết vào tới nửa nồi rồi đặt trên lò gạch nhỏ đun sôi, lấy ra hai nắm đậu phộng từ trong một ngăn kéo, đặt ở bên cạnh lò gạch nhỏ để nướng.
"Ta có nhờ đại phu phối chút thuốc xua đuổi thú, vừa rồi đã rắc ở bốn phía xe ngựa."
"Có tác dụng không?"
"Đương nhiên." Ngữ khí Mộc Vãn Tình phá lệ kiên quyết, về phần chân tướng, chỉ có nàng biết.
May mà Mộc Tử Ngang cực kỳ tin tưởng muội muội, nàng nói có tác dụng, vậy khẳng định không có vấn đề gì.
Cứ như vậy, mấy người ngồi trên xe cả đêm, mấy miệng ăn này cũng không dừng lại, lúc thì là cháo nóng, lúc thì ăn đậu phộng rang, lúc thì ăn bánh bao nướng.
Tay nghề của Mộc Vãn Tình đều được mọi người công nhận, mặc kệ làm cái gì cũng ngon, Trương Tam cùng Mộc Tử Ngang mặt mày hớn hở.
Tùy tiện nói chuyện phiếm, ăn uống, một đêm dài trôi qua khá thoải mái.
Trời sáng, Mộc Tử Ngang vuốt ve bụng mình, rất no, nhưng vẫn còn khá thèm. "Nếu có một chén mì hoa trà thì tốt rồi."
Mì hoa trà của muội muội là nhất tuyệt, hắn thích ăn nhất.
"Có a, ngươi chờ." Mộc Vãn Tình lấy ra một cái túi vải từ trong ngăn kéo dưới cùng, tháo dây thừng ra, bên trong chính là mì hoa trà, loại thực phẩm mà nàng yêu thích nhất.
Mộc Tử Ngang mừng rỡ vạn phần, xe ngựa của muội muội giống như bách bảo rương, muốn cái gì thì có cái đó, thật tốt.
Hắn tiếp nhận mì hoa trà, cầm lấy ấm đun nước làm ba chén, "Ngươi còn chưa ăn xong sao? Chúng ta đã ăn hết rồi."