Mỗi lần Mộc Vãn Tình làm mì hoa trà đều làm rất nhiều, phân cho người thân cận bên cạnh, lúc đói chỉ cần dùng nước sôi pha là có thể ăn, là vật cần thiết khi đi xa.
Chỉ chốc lát sau, trong xe tràn ngập một cỗ hương ngọt mê người.
"Ừng ực." Bụng của ai đang kêu?
Ba người nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía thiếu niên nằm trên đệm.
Ánh mắt thiếu niên hơi mở ra, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy.
Mộc Tử Ngang cao hứng: "Ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi thế nào rồi?"
Thiếu niên đề phòng nhìn bọn họ, cố gắng ngồi dậy, áo choàng tuột xuống, lúc này hắn mới ý thức được bên trong cái gì cũng không mặc, giật mình túm lấy áo choàng."Các ngươi là ai?"
"Chúng ta. . ." Mộc Tử Ngang không biết nên giới thiệu mình như thế nào, theo bản năng nhìn về phía muội muội.
Mộc Vãn Tình chậm rãi mở miệng, "Ta và ngươi bèo nước gặp nhau. Sau đó đường ai nấy đo, cũng không cần nói gì hay hỏi gì."
Nàng uống một ngụm mì hoa trà thơm ngào ngạt, nhíu mày. "Muốn một chén sao?"
Dù sao cũng là tuổi trẻ, lực lượng sinh mệnh tràn đầy, qua một đêm đã khôi phục lại.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn chén trong tay nàng, bị mùi hương nồng đậm mê hoặc, "Muốn."
Mộc Tử Ngang thoải mái rửa pha hắn một chén, thiếu niên nhận lấy uống một ngụm, nhất thời có chút sửng sốt, lập tức nhanh chóng ăn uống, hương vừng, đậu phộng vụn cùng bột mì dung hợp hoàn mỹ, khiến cho khoan miệng tràn đầy hương thơm, ngon muốn khóc.
"Cái này là cái gì?"
Mộc Tử Ngang đắc ý khoe khoang, "Muội muội ta tự tay làm mì hoa trà, uống ngon đi."
"Muội muội ngươi?"
"A, ý ta là. . ." Mộc Tử Ngang ngập ngừng, hắn thiếu chút nữa quên mất đây chỉ là một người xa lạ, không phải tộc nhân mình quen biết.
Mộc Vãn Tình mở nắp ra, mùi thức ăn xông thẳng vào mũi, "Muốn ăn cháo đường sao? ”
"Muốn." Thiếu niên ăn cháo đường ngọt mà không ngấy, ánh mắt đều sáng lên.
Chưa bao giờ biết một chén cháo lại ngon như vậy, vị ngọt từ trong miệng lan tràn vào dạ dày, cảm xúc căng thẳng dần dần trở nên thả lỏng.
Từ trước tới nay mỹ thực luôn là thứ có được sức mạnh trấn an lòng người.
Hắn phát hiện hai huynh muội Mộc Vãn Tình cũng không cảm thấy hứng thú chút nào với khuôn mặt bị thương của hắn, hỏi cũng không hỏi, cũng giống như là không nhìn thấy, hoàn toàn coi hắn là người thường, hắn buông xuống một chút đề phòng.
Nhiều năm sau, khi hắn đã công thành danh toại nhưng vẫn nhớ rõ một chén cháo ngọt và chén mì hoa trà này, đây là mỹ vị mà bất kỳ sơn hào hải vị nào cũng không thể so sánh được.
Cũng từ ngày này trở đi, nhân sinh của hắn hoàn toàn khác xưa.
Trận bão tuyết này kéo dài suốt hai ngày, Mộc Vãn Tình nhìn tuyết đọng đến đầu gối thì lo lắng, con đường này nên đi như thế nào?
Nàng cắn bánh nướng mới ra lò rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Thực khổ quá đi."
Thiếu niên yên lặng nhìn nàng một cái, nếu như bỏ qua đồ ăn trong tay nàng, cả áo choàng bọc trên người, câu nói của nàng còn có một chút thuyết phục.
Làm sao có người cứ ăn không ngừng mà vẫn gầy thế này, quan trọng nhất là, đối phương có rất nhiều đồ ăn ngon.
"Có người tới, cẩn thận." Bỗng nhiên, lỗ tai hắn giật giật, lập tức ngồi dậy, hai tay theo bản năng vươn về phía bên hông, nhưng động tác lại cứng đờ.
Mộc Vãn Tình trông mong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lỗ tai dựng thẳng lên.
Xa xa là hai người ngồi trên xe trượt tuyết càng ngày càng tới gần, "Tam tiểu thư, Tam tiểu thư."
Thanh âm quen thuộc khiến cho Mộc Vãn Tình cao hứng nhảy dựng lên, "Là Tằng đại nhân, ta biết hắn thật sự có năng lực mà."
Nàng khoác áo choàng rồi chui ra khỏi xe ngựa, vẫy tay với hai người kia, "Ta ở đây."
Phía sau truyền đến thanh âm khiếp sợ, "Ngươi là. . . nữ?"
"Đúng, ta tên Mộc Vãn Tình." Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm nói, "Yên tâm, ta không có nhìn thấy bộ dáng mông trần của ngươi, cái gì cũng không thấy."
Thiếu niên cả người nứt ra, giải thích chính là che dấu!
Giờ phút này hắn không biết, cái tên Mộc Vãn Tình này sẽ trở thành một trang quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn.