Tằng đại nhân chạy tới trước mặt, ánh mắt tràn đầy lo lắng, "Tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được ngươi, thật sự khiến chúng ta lo lắng tới hỏng rồi, ngài có khỏe hay không? Có phải đói lả rồi hay không?Ta có màn thầu, ngài ăn lót bụng trước."
Màn thầu vào tay vừa cứng vừa lạnh, Mộc Vãn Tình lại không cự tuyệt, "Đợi lát nữa ta nướng ăn, mọi người sao rồi? Phụ mẫu ta thế nào? Tình huống hiện tại ra sao? Bên phía thương đội thì sao? Có liên lạc được không?"
Mấy ngày nay tâm tình Tằng đại nhân cứ lên xuống, "Lúc ấy ta phát hiện có gì đó không thích nên liền ngừng lại, quay đầu tìm ngài thì phát hiện không thấy đâu, vô cùng gấp gáp, nhưng tuyết rơi dày thế này cũng không có cách nào để tìm người, vậy nên đã nghĩ cách trấn an mọi người trước, phụ mẫu ngài đang ở cùng với mọi người, nơi dó khá tốt, chỉ là lo lắng cho các ngươi, còn có. . . Thiếu hơn mười chiếc xe ngựa."
Thời điểm mọi người phát hiện xe ngựa của Mộc Vãn Tình không thấy, thiếu chút nữa đã loạn cả lên.
Mộc Vãn Tình mím môi, lúc ấy Tằng đại nhân đi ở phía trước, nàng ở giữa, Lý đội phó lót ở sau.
Xe của nhóm phụ mẫu và lục thúc sát cạnh nhau.
"Là mấy chiếc xe ngựa ở giữa sao?"
"Đúng vậy, sau khi ta phát hiện liền hô dừng lại, an bài mọi người vây quanh một chỗ." Năng lực tổ chức của Tằng đại nhân cũng coi như được rèn luyện ra, "Chờ tuyết vừa dừng, ta liền mang theo mấy người chia làm mấy tổ đi tìm ngài, xe trượt tuyết này chính là do phụ thân ngài cũng những người khác chế tạo ra."
Loại xe này dùng để đi trên tuyết, mặc dù rất thô sơ, nhưng rất thực tế ah.
Chờ đoàn người Mộc Vãn Tình trở lại doanh trại, mọi người kích động nghênh đón, người chạy ra đầu tiên chính là phu thê Mộc nhị gia cùng Mộc Tử Thành.
Mộc nhị gia một tay ôm nữ nhi một tay ôm nhi tử, hốc mắt đỏ bừng, kích động vô cùng, "Tình nhi, Tử Ngang, các ngươi trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Sau đó hắn liền hôn mê bất tỉnh.
"Cha." Mộc Vãn Tình hoảng sợ, những người khác nhao nhao xông tới đỡ lấy hắn.
Một bàn tay duỗi tới, đặt lên mạch bác của Mộc nhị gia, "Kinh hãi bất an, đại hỉ đại bi, cảm xúc hỗn loạn, ngủ một giấc là sẽ khỏe lại."
Là thiếu niên mặt bị thương kia, vẻ mặt hắn không biểu tình nói ra.
Cách đó không xa, truyền đến tiếng hít khí lạnh, hắn lạnh lùng nhìn qua, đối phương lập tức cúi đầu, không dám đối diện.
Hắn hừ lạnh một tiếng.
"Cha ta rốt cuộc bị làm sao vậy?" Mộc Tử Ngang vội vàng giậm chân.
Mộc lục thúc dùng sức gật đầu, "Lời tiểu huynh đệ này nói hẳn không sai, hai ngày nay cha ngươi cũng không chợp mắt, không ăn không uống, cứ lo lắng sợ hãi, nhìn thấy các ngươi bình an trở về liền an tâm, một hơi này liền thở phào nhẹ nhõm, trước đưa hắn đi nghỉ ngơi."
Mọi người ba chân bốn cẳng khiêng Mộc nhị gia trở về xe ngựa nghỉ ngơi, Mộc nhị phu nhân quay đầu lại nhìn nữ nhi, lại không yên lòng phu quân.
Mộc Vãn Tình phất phất tay, "Nương, người đi trông chừng phụ thân đi, con còn có rất nhiều chuyện phải xử lý."
Nàng nhìn về phía thiếu niên, "Ngươi hiểu y thuật?"
"Đương nhiên, đây gọi là gia truyền sâu xa, cha ta chính là danh y. . ." Thiếu niên bỗng nhiên biến sắc, thanh âm đột nhiên dừng lại, tựa hồ nghĩ tới chuyện kinh khủng gì đó.
Mộc Vãn Tình giống như là không nhìn thấy, khẽ cười nói, "Ngươi muốn đi đâu? Nếu thuận đường, chúng ta tiễn ngươi một đoạn đường, nếu như không thuận đường, ta tặng ngươi một chiếc xe ngựa."
Coi như cứu người cứu đến cùng, hắn cũng không có cái gì, cũng không đi xa được trong loại thời tiết quỷ quái này.
Thiếu niên bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi đen như mực, "Ta họ Vi, Vi Thiệu Huy."
Mộc Vãn Tình nga một tiếng, "Xin chào."
Nàng tất nhiên không biết, đây chính là chỉ huy Ô Y Vệ tương lai, quyền khuynh thiên hạ
Mộc Vãn Tình vừa trở về liền bắt đầu kiểm kê nhân số, phát hiện thiếu mất mười ba chiếc xe ngựa, bảy chiếc thuộc về Mộc gia, sáu chiếc thuộc về Phương gia.