Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 206 - Chương 206.

Chương 206. - Chương 206. -

"Lão nhân, nữ nhân và hài tử ngồi tại chỗ chờ, thanh niên và tráng hán chia thành những tổ ba người đi ra ngoài để tìm người, phân thanh các hướng khác nhau ra ngoài, phải hành động nhanh chóng, thời gian kéo dài càng lâu càng nguy hiểm."

"Nhất định phải gấp rút trở về trước lúc trời tối, nhớ kỹ."

"Tổ trưởng các tổ thống kê nhân số, kiểm tra thử tình huống thân thể của các thành viên trong tổ, nếu như thân thể không thoải mái liền báo lên, nhất là lão nhân và hài tử.”

"Mộc Tử Thành, ngươi dẫn người của bộ hậu cần đi nấu hai nồi canh gừng, bỏ nhiều gừng và dược liệu, để mỗi người uống một bát."

Sau khi phát xuống từng mệnh lệnh, những người hoảng loạn nhìn Mộc Vãn Tĩnh vẫn trầm ổn, bình tĩnh như cũ, điều này giúp họ được trấn an rất nhiều.

Chỉ cần có Mộc Vãn Tình ở đây, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện.

Dưới sự dẫn dắt của nàng, bọn họ nhất định có thể đến biên giới một cách bình an. Bọn họ tin tưởng vững chắc vào điều này!

Mộc Vãn Tình gọi Tằng đại nhân tới, để hắn liên lạc với thương đội phía sau xem có chuyện gì xảy ra hay không.

May mà, mọi chuyện trong thương đội đều tốt, thời điểm có bão tuyết đến liền đứng yên tại chỗ, cùng nhau phòng ngự, Thẩm Vĩnh an bài khá tốt.

Vi Thiệu Huy ở cách đó không xa nhìn nàng, ánh mắt đầy mê hoặc, "Nàng thật sự. . . Là muội muội của ngươi?" Vì cái gì kỳ quái như thế?

Mộc Tử Ngang đang bận dựng bếp, dương dương đắc ý khoe khoang, "Đương nhiên là muội muội ta, vẻ ngoài của chúng ta giống nhau như đúc."

Thiếu niên yên lặng nhìn hắn một cái, rơi vào trạng thái trầm mặc, không tới nỗi giống nhau như đúc, nhưng cũng không quá khác nhau.

Nhưng tình cảm hai huynh muội này thật tốt, khiến hắn không ngừng hâm mộ.

"Vì sao tất cả mọi người đều nghe lời nàng?"

Mộc Tử Ngang đương nhiên nói: “Nàng là tộc trưởng của Mộc gia chúng ta, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nàng đặc biệt tài giỏi thông minh, tất cả mọi người đều phục nàng."

"Muội muội ta là ưu tú nhất, ha ha ha.” Hắn cười thật vui vẻ.

Hắn nói một cách đương nhiên, nhưng Vi Thiệu Huy lại khiếp sợ vạn phần, chuyện này không hợp với lẽ thường.

Hắn rốt cuộc gặp phải dạng nữ hài tử gì vậy?

Sau khi Mộc Vãn Tình an bài xong, mọi người khôi phục lại sinh hoạt thường ngày, nên ăn thì ăn, ăn xong liền ở trong xe ngựa làm việc.

Dù thế nào đi nữa, vẫn phải kiếm tiền.

Mộc Vãn Tình đi thăm các tiểu hài tử, bọn tiểu gia hỏa thấy được nàng liền đưa tay ra muốn ôm một cái, ôm từng hài tử một, lại cho chúng ăn kẹo, đám tiểu hài tử lại vui vẻ giống như ăn tết.

Những hài tử này thực may mắn, cỗ xe ngựa mà bọn họ ngồi nằm ở khu vực an toàn nhất, không bị ảnh hưởng.

Bọn họ thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn cười ngây ngô chơi đùa như cũ.

Thời điểm tới chạng vạng tối, từng chiếc xe ngựa lục tục trở về, mọi người nhảy cẫng lên hoan hô nghênh đón.

Mọi người sống sót sau cơn đại nạn vui mừng đến phát khóc, cố ý chạy đến trước mặt Mộc Vãn Tình bày tỏ lòng biết ơn.

Cảm tạ nàng đã cấp xe ngựa, cảm tạ nàng đã cấp bộ trang bị cho chiếc xe ngựa, cảm tạ nàng đã phát lương thực.

Dựa vào những cái này, tất cả bọn họ đều sống sót.

"Tộc trưởng, nếu không có chiếc xe ngựa này, chúng ta đều bị đông cứng." Thời điểm bọn họ phát hiện mình bị lạc khỏi đội, tất cả mọi người đều sợ hãi.

"Ngài bảo chúng ta đặt than củi ở phía sau thành xe, chúng ta đều làm theo, lần này dựa vào cái bếp gạch đỏ nhỏ cùng với than củi, chúng ta có ăn có uống, còn rất ấm áp, có thể sống sót đến khi được cứu viện."

"Còn có chăn đệm, mọi người đều chen chúc ở bên trong sưởi ấm, tộc trưởng, đây đều là những thứ ngài cho, là ngài đã cứu mạng chúng ta."

"Lần trước ngài phân phát mỗi xe ngựa năm cân gạo, một túi bột mì, một túi màn thầu, một khối thịt khô nhỏ, lần này mọi người đều dựa vào nó để giữ mạng."

Bình Luận (0)
Comment