Mộc Vãn Tình phân phát vật tư, lại không cho phép bọn họ dùng bếp nhỏ nấu ăn, nói là phải tích trữ lương thực, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, không cho phép ăn.
Ngược lại có người ngo ngoe muốn động, nhưng xe ngựa cùng đồ ăn là của tất cả mọi người, trừ phi ngươi có thể thuyết phục mỗi người.
Cái này đúng là trời đất xui khiến, tình cờ lại bảo toàn được mạng sống của tất cả mọi người.
"Có phải ngài đã sớm dự đoán trước hay không? Nếu không làm sao chuẩn bị đầy đủ như thế?"
Mộc Vãn Tình chỉ là phòng ngừa chu đáo, mọi thứ đều chuẩn bị nhiều hơn một chút. "Đây là nhu yếu phẩm nhất định phải có khi đi đường xa, bất luận là lúc nào, lúc bình an đều phải biết đề phòng nguy hiểm, tích trữ nhiều lương thực vật tư hơn.”
"Đã biết."
Chờ tuyết tan, Vi Thiệu Huy cũng muốn rời đi.
Mộc Vãn Tình không giữ hắn lại, đưa cho hắn một chiếc xe ngựa cùng một ít vật tư lương thực và chiếc áo choàng hắn ta đang mặc.
Mỗi người đều có con đường mình phải đi, ai cũng thể thay đổi được.
Vi Thiệu Huy giật cái bình nhỏ trên cổ xuống đưa cho Mộc Vãn Tình, "Trong này có hai viên giải độc hoàn, năm năm mới ra được hai viên, có thể giải trăm độc, tặng ngươi."
Mộc Vãn Tình ngây ngẩn cả người, "Cái này quá trân quý, ta không thể nhận, chuyến này ngươi rời đi nguy hiểm trùng điệp, giữ lại bảo toàn mạng sống đi."
Vi Thiệu Huy đột nhiên ngẩng đầu, "Ngươi. . . Ngươi biết ta muốn làm gì sao?"
Hắn suýt nữa quên mất, nàng không phải là nữ tử bình thường , chỉ là không nghĩ tới nàng lại nhạy cảm như thế.
Mộc Vãn Tình chỉ vào đôi mắt hẹp dài kia: "Trong mắt ngươi có hận." Nồng đậm không thể tan.
Vi Thiệu Huy im lặng, mối hận diệt độc, mối thù giết cha không thể tha thứ.
"Ơn cứu mạng của ngươi, ta chỉ sợ không có gì báo đáp. . ."
Mộc Vãn Tình nhìn ra được, chuyến đi này hắn ôm quyết tâm liều chết không thôi, trong lòng không khỏi thở dài.
"Chỉ là tiện tay hỗ trợ một chút mà thôi, không cần báo ân, ta chỉ hi vọng ngươi đừng bức bản thân đến đường cùng, báo thù quan trọng, nhưng tương lai của ngươi cũng quan trọng không kém."
Vi Thiệu Huy không có nghe lọt, nhưng vào thời khắc đen tối nhất, gặp được người như vậy, có tấm lòng thiện lương như vậy, hắn rất cảm kích: "Đa tạ, trân trọng."
Hắn nhét bình nhỏ vào trong tay Mộc Vãn Tình, đây là thứ duy nhất hắn có thể đưa ra để tạ lễ, hắn không muốn nợ ân tình của bất luận kẻ nào.
Nói xong những lời này, hắn quyết tuyệt xoay người rời đi.
"Này này này, một viên là đủ với ta rồi, ta đáng yêu như thế, còn là một người thiện lương, không ai sẽ hại ta." Mộc Vãn Tình tranh thủ thời gian đổ ra một viên giải độc hoàn, lại đậy chặt nắp bình, đem cái bình ném đi qua, "Nhận lấy."
Vi Thiệu Huy không quay đầu lại, vung tay phải lên, vững vàng bắt được cái bình.
Bước chân hắn dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục kiên định đi về phía trước.
Mộc Tử Ngang cất giọng kêu lên, "Vi Thiệu Huy, nếu sau này giải quyết xong mọi việc mà không có nơi nào để đi, hãy đến Lương Thành tìm chúng ta."
Vi Thiệu Huy vẫn không dừng bước chân lại, ngồi lên xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Mộc Tử Ngang nhìn theo hắn rời đi, có chút khổ sở: "Hắn sẽ trở lại sao? Sẽ sao?"
Thời gian chung đụng rất ngắn, nhưng hắn cảm thấy bọn họ đã là bằng hữu.
Mộc Vãn Tình nhìn nhị ca đơn thuần, yên lặng nói: "Sẽ."
Nghe nàng nói như vậy, Mộc Tử Ngang lập tức tin tưởng, trong mắt tràn đầy ánh sáng: "Ta tin tưởng muội muội."
Mộc Vãn Tình chắp tay sau lưng, ta còn không tin chính mình, được không?
Lần này tất cả đám người đi lạc đều được tìm thấy, nhưng có mấy người ngã bệnh, còn có hai người bị bệnh rất nặng.
Mộc Vãn Tình chỉ có thể tìm khách điếm nghỉ ngơi mấy ngày, tìm đại phu giỏi để chữa trị cho người bệnh
Nàng cũng không có nhàn rỗi, gọi Thẩm Vĩnh và Tằng đại nhân tới thương lượng xem đoạn đường kế tiếp đi như nào.
"Ta hoàn toàn không biết gì đối với Lương Thành, các ngươi có chút thông tin gì không?"
Nàng không đánh khi không nắm chắc gậy, trước tiên phải thu thập tất cả loại tin tức, sau đó mới lên kế hoạch.