Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217.

Chương 217. - Chương 217. -

Mộc Vãn Tình miễn cưỡng ngồi dựa vào trên ghế, mặt mày lạnh nhạt, "Vừa nghe lời này liền biết ngươi là người ngoài nghề, mỗi quan tướng dù là chuyện nhà hay là tài sản đều sẽ bị điều tra qua, triều đình có lưu trữ lại, thỉnh thoảng chúng ta sẽ cập nhật lại tình trạng gần nhất, để cho người phía trên tùy thời lật xem, lúc đưa ra quyết định sẽ hạn chế mắc sai lầm, tính toán không lộ chút sơ hở."

Nàng nào có điều tra gì, đầy đều là tin tức nàng thẩm vấn được từ những tên tiểu nhị chân chó cùng chưởng quỹ, vô cùng toàn diện.

"Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể hiểu, đây là một loại thủ tục cần thiết, là phương thức trao đổi giữa bên trên với bên dưới."

Kỷ Trừng:… Chưa bao giờ nghe qua lời giải thích cổ quái như vậy.

Nàng chợt phát hiện, tiết tấu nói chuyện đã bị đối phương nắm giữ.

Nàng cố gắng kéo trở về, "Ta có thể hỏi một vài vấn đề không?"

Mộc Vãn Tình hơi gật đầu, "Có thể, nhưng có trả lời hay không hoàn toàn dựa vào tâm ý của ta."

Kỷ Trừng là tướng môn hổ nữ, luyện được một thân võ công vô cùng tốt, tâm tư cũng sâu hơn người bình thường, nhưng ngồi trước mặt Mộc Vãn Tình vẫn có cảm giác bó tay bó chân, "Tại sao các ngươi lại cố ý gây chuyện?"

Mộc Vãn Tình nhướng nhướng mày, "Đầu tiên, thủ vệ thành Cam Châu chỉ định chúng ta vào ở khách điếm này, mới vừa vào ở, tên béo này đã tới rồi, đây rõ ràng là hắc điếm a, trên dưới cấu kết, cùng phe với nhau, tụ tập làm loạn."

"Thứ hai, là Hà Phi Hùng chủ động gây chuyện, chạy tới lừa gạt đòi ta một vạn hai trăm lượng bạc, từ trước đến nay chỉ có người khác đưa tiền cho ta, còn không có ai dám ở ta trước mặt càn rỡ như vậy, cho nên, hắn chết chắc."

Nàng phô trương lại thêm chắc chắn.

"Không không, đừng giết ta." Trong góc truyền tới thanh âm hoảng loạn.

Cả người tên béo toàn là mũi tên, nằm sụi lơ trên sàn nhà, ừm, còn sống!

Mộc Vãn Tinh không nghĩ tới sinh mệnh lực của tên béo này lại cường tới vậy, "Nha, ngươi còn sống a, mạng thật lớn, Giang thị vệ, ngươi am hiểu chuyện đánh gãy chân người khác nhất, cũng mời vị này được nếm thử đi."

Thẩm Vĩnh không chút do dự làm theo, "A a a." Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp toàn trường, truyền đến lỗ tai Hà Thiên Hộ phía dưới, nhất thời biến sắc, "Người phía trên nghe rõi, nếu dám đả thương con trai ta, ta chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm lần."

Hắn là kẻ tâm ngoan thủ lạt, trời cao hoàng đế xa, không kiêng nể gì cả.

Mộc Vãn Tình sai người kéo tên béo đến bên cửa sổ, cố ý để cho Hà Thiên Hộ thấy rõ cái chân bị gãy của nhi tử hắn.

Thẩm Vĩnh cầm trường kiếm nhắm ngay cổ tên béo, "Đây chính là kết cục của việc dám đắc tội chúng ta, ta còn có hơn một trăm loại thủ đoạn hành hình, thay phiên thử xem."

Tên béo sợ đến mức tiểu ra quần, "Không không, ta sai rồi, là ta mắt mù mới đắc tội với người không nên đắc tội, xin tha cho cái mạng hèn của ta, cha, cứu ta."

Trước kia hắn chỉnh những người khác như thế nào, hiện tại đều trả lại toàn bộ, đây cũng coi là báo ứng sao?

Hà Thiên Hộ giận tím mặt, "Các huynh đệ, giết vào cho ta, bắt sống những người này. ”

Thủ hạ mặt đối mặt, không giết người? Bắt sống sao? Sao mà làm được chứ.

Thẩm Vĩnh nổi giận ngay tại chỗ, "Các ngươi là muốn tạo phản a, ngươi muốn nhổ cỏ tận gốc, cũng không suy nghĩ xem ngươi có năng lực này hay không, từ trước đến nay chúng ta làm việc luôn có chuẩn bị phía sau, không sợ nửa đêm bị diệt môn thì an phận một chút."

"Kỷ đại tiểu thư, Hà Thiên Hộ thật sự không coi mạng ngươi ra gì."

Sắc mặt Kỷ Trừng khó coi, đi tới bên cửa sổ, vung tay lên, một đội nương tử quân không biết từ đâu xuất hiện, vây quanh đoàn người Hà Thiên Hộ.

Hà Thiên Hộ ngửa đầu lạnh lùng nhìn Kỷ Trừng, Kỷ Trừng không sợ chút nào, hung hăng trừng ngược lại.

Bọn họ nổi lên nội đấu, Mộc Vãn Tình cười híp mắt xem náo nhiệt, đánh đi, càng loạn càng tốt.

Bình Luận (0)
Comment