Đầu óc Kỷ Trừng xoay chuyển rất nhanh, cắn răng, đánh cuộc. "Ta chỉ có thể cho ngươi mượn năm mươi người."
"Đủ rồi." Mộc Vãn Tình muốn chính là một loại thái độ, Kỷ gia đại tiểu thư đứng về phía nàng, mặc kệ như thế nào, Kỷ Trừng là trưởng nữ của Kỷ gia, lại có một đội nương tử quân, chứng tỏ nàng được nể trọng.
"Để cho các nàng vào ở đi, bao ăn bao ở."
Nàng thoải mái đưa lên một phần lễ vật, "Để báo đáp lại, tặng ngươi thứ này, mang về nhà giải quyết chuyện riêng đi."
Kỷ Trừng nhìn lại, khá lắm, là thư nhận tội của tên Hà béo kia.
Tâm tình của nàng rất phức tạp, "Vậy ngươi sẽ không cầm được nhược điểm của Hà gia, tên Hà Thiên Hộ này kiệt ngạo bất tuân, ngay cả hoàng mệnh cũng chưa chắc đã nghe."
Mộc Vãn Tình chăm chú nhìn vào nàng, đã mách lẻo, lại còn phủi sạch quan hệ, còn rất cố gắng.
Nàng cười tủm tỉm lấy ra một chồng thư nhận tội, phía trên tất cả đều là chữ ký cùng dấu tay của gã béo.
"Có muốn để cho cả thiên hạ đều nhìn được hay không thì còn phải xem biểu hiện kế tiếp của Hà Thiên Hộ, yên tâm, ta sẽ ưu tiên phối hợp với ngươi làm việc, không vội phát ra ngoài."
Nàng đánh cược, Hà Thiên Hộ kia nhất định sẽ chịu để yên.
Kỷ Trừng:… Đây là vui sướng khi người gặp họa sao, chết tiệt, thật khiế cho người ta động tâm a.
Xung quanh khách điếm có nương tử quân tuần tra, ngoài cửa có lính gác, hết lớp phòng thủ này đến lớp phòng thủ khác, kín không kẽ hở.
Có một thông cáo treo cao ở cổng lớn, trên đó có ghi chủ nhân có việc, nghỉ ngơi vài ngày.
Bằng cách này, người thường cũng không dám đến gần, còn những người quan tâm thì chỉ có thể tránh ở chỗ tối theo dõi chằm chằm.
Mộc Vãn Tình thay ngụy trang, nàng không còn là tiểu công tử nhà phú thương bình thường nữa, mà là một thân cẩm y, bên ngoài khoác áo choàng đỏ rực, trên tóc đội ngọc quan, mang phong thái như một quý công tử phong lưu tuấn kiệt.
"Thẩm Vĩnh, ngươi dẫn người canh gác khách điếm bảo vệ hàng hóa của chúng ta, ta dẫn mấy người đi thăm dò chung quanh thành."
"Như vậy không được an toàn." Thẩm Vĩnh rất lo lắng, Mộc Vãn Tình cái gì cũng tốt, chỉ có khuyết điểm là tay trói gà không chặt.
Mộc Vãn Tình xua tay, "Ta tự có chừng mực."
Thẩm Vĩnh thấy không thể thuyết phục được nàng nên chỉ có thể đưa ra đề nghị, "Nếu không, ngươi lẻn ra ngoài bằng cửa sau?"
"Cửa sau cũng có người theo dõi." Mộc Vãn Tình hờ hững nói, cửa trước cửa sau đều bị giám sát, vậy thì làm thế nào?
Nàng ngồi xe ngựa công khai rời đi từ cửa chính, đúng như dự đoán của nàng, có vài tên ám vệ liền đi theo.
Nàng tựa hồ đang lang thang khắp nơi không mục đích, mỗi lần đều dừng lại một lúc trước vài cửa hàng, nhưng lại không bước ra khỏi xe.
Những người bám đuôi phía sau nàng cũng dần trở nên bối rối, tình huống này là sao?
Mộc Vãn Tình đi một chút rồi ngừng, quan sát tòa thành Cam Châu này, theo lý mà nói, chợ chung được kiến tạo tại nơi này, thương nhân khắp nơi trên cả nước đều chạy tới, ắt hẳn phải là cảnh tượng rất náo nhiệt.
Nhưng mà, hiện tại nhìn lại cũng không náo nhiệt như trong tưởng tượng.
Có rất nhiều khách điếm, cũng có nhiều thanh lâu, tửu lâu, nhưng khu phố buôn bán lại không đủ sầm uất, thậm chí còn có chút tịch mịch. Như vậy có thể xem là bình thường sao?
Bá tánh ăn mặc quần áo rách nát, mặt mày hốc hác vàng vọt, trông như ăn không đủ no.
"Đi thôi."
Đột nhiên, xe ngựa bị một đám người chặn lại, "Quý nhân xin thương xót. Xin ngài thưởng cho chúng ta chút đồ ăn."
"Làm ơn, chúng ta đã nhiều ngày không được ăn, đều sắp chết đói rồi."
Mộc Vãn Tình từ bên trong xe ngựa nhìn ra ngoài, tất cả bọn họ đều gầy tới mức da bọc xương, như một bộ xương khô dọa người, không hề có chút tinh thần, nhiều người như vậy, cảm giác như có thể lật đổ xe ngựa chỉ trong vài phút.
Mộc Tử Ngang lo lắng bảo vệ muội muội mình, theo bản năng hắn cảm thấy nguy hiểm.
Gió thổi rất mạnh, Mộc Vãn Tình bịt mũi miệng mình lại, mở cửa sổ thò đầu ra ngoài. Thấy nàng như vậy, đám người đói khát đều chạy tới, cuống cuồng cầu xin, giống như nàng là hy vọng sống sót duy nhất của bọn họ.
Trong tình huống này, nàng có thể từ chối được sao?