Mộc Vãn Tình còn chưa kịp nói chuyện, trong đám người đã phát ra một tiếng kêu to: "Các ngươi xem đi, loại người này là vi phú bất nhân, tuyệt đối sẽ không phân đồ ăn cho người nghèo chúng ta. Bọn họ muốn chúng ta chết đói, chúng ta phải đấu với bọn họ. . .."
(Vi phú bất nhân: chỉ loại người giàu nhưng không có đức)
Dân đói và bạo dân cũng chỉ cách nhau một đường ranh giới, sắp chết đói thì cái gì cũng mặc kệ, chuyện gì cũng có thể làm.
Mộc Vãn Tình hơi híp mắt lại, cao giọng nói: "Tất cả mọi người đi theo ta, chúng ta ăn thịt, ăn cá, đi thôi."
Đây là muốn mượn tay dân đói để đồn nàng vào chỗ chết? Được lắm, vậy thì nàng đành phải ra tay.
Tất cả người dân đói sắp chết kia đều sáng mắt lên, bọn họ đi theo sau xe ngựa của nàng, reo hò vui mừng.
Ẩn trong đám người có mấy người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào.
Trên đường đi, Mộc Vãn Tình không ngừng kêu gọi người qua đường đi theo mình, "Thịt rượu miễn phí, hoan nghênh người dân toàn thành đến ăn."
Bá tánh vui mừng đến điên rồi, nhao nhao nối đuôi đi theo, càng ngày càng có nhiều người tụ tập.
Mộc Vãn Tình đưa bọn họ tới một tửu lâu, "Tiểu nhị, chuẩn bị cho ta một bữa tiệc thật ngon, ta muốn mời bá tanh Cam Châu một bữa."
Sắc mặt tiểu nhị tái xanh, trong lòng vô cùng ghét bỏ, một đám người bẩn thỉu như vậy sao có thể vào cửa, bọn họ còn làm ăn gì được nữa?
Hắn thẳng thừng cự tuyệt, còn nói ra vài lời nói khó nghe.
"Mấy tên ăn mày các ngươi nếu không đi, ta cho mời quan phủ đến bắt các ngươi."
Mộc Vãn Tình nghe vậy lập tức khó chịu, "Nói hay lắm, cứ như quan phủ sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Tiểu nhị ngẩng cao đầu tự hào nói: "Lão bản của tửu lâu chúng ta là người Kỷ gia, quan phủ cũng do Kỷ gia đảm đương."
Mộc Vãn Tình lập tức kêu to: "Mọi người có nghe rõ hay không, hắn nói chuyện kinh doanh của cả thành Cam Châu đều thuộc về Kỷ gia. Kỷ gia kiếm được rất nhiều tiền, ngân khố không thể chứa nổi bạc trắng. Bọn họ ngủ trên núi bạc mỗi đêm, mỗi ngày ăn uống no say, ăn một con gà ném một con gà, nhưng lại không cho bá tánh trong thành sắp chết đói được ăn bất cứ thứ gì, chỉ bởi vì bọn họ không xứng a."
Hai câu cuối cùng nàng còn nhấn mạnh giọng điệu, mang theo sự phẫn nộ ngút trời.
Điều này khiến cho dân chúng đói khát phẫn nộ, mùi thức ăn thoang thoảng từ tửu lâu càng kích thích dây thần kinh mỏng manh của họ hơn.
Một giọng nói vô cùng nóng nảy đột nhiên vang lên, "Ngươi đừng có mà nói nhảm, mỗi đầu tháng Kỷ gia đều sẽ phát cháo, trong thành này chưa có ai là chưa từng uống qua, bọn họ chính là Bồ Tát sống…"
Mộc Vãn Tình dùng sức gật đầu: "Đúng đúng, đúng, là Bồ Tát sống ăn mồ hôi nước mắt của dân chúng."
Những lời này thật sự hoàn hảo.
Đội nương tử quân đi theo Mộc Vãn Tình cũng trợn má hóc mồm, chuyện này không ổn rồi, không thể để ngọn lửa này dẫn lên người Kỷ gia.
Có người cơ trí mà trách móc một tiếng: "Kỷ đại nhân bận rộn công vụ, chuyện kinh doanh đều do Hà Thiên Hộ chưởng quản, chuyện này ai cũng biết, nhà Hà Thiên Hộ vốn cực kỳ có tiền a."
"Đúng vậy, Hà gia là nhà giàu nhất thành này, nhà bọn họ là vi phú bất nhân, đặc biệt xấu xa."
Mộc Vãn Tình nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, đúng vậy, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng, "Mấy hài tử nhà Hà Thiên Hộ đều bụ bẫm mũm mĩm, đồ ăn đều ngon. Trong kho chất đầy gạo, gà, vịt, cá. Chúng ta đi van cầu Hà gia, nếu bọn hắn đã ăn không hết cơm trắng, vậy thì bố thí cho mọi người cùng ăn."
"Không chịu cho thì sao?"
Trong mắt Mộc Vãn Tình hiện lên một tia lạnh lùng, đôi môi đỏ mọng phun ra: "Vậy đánh thổ hào, phân chia gạo."
"Đánh thổ hào, phân chia gạo, chúng ta cùng đi." Người đói sắp chết không để ý tới thứ gì, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là tìm cách ăn cho no bụng.
Mọi người đều ảnh hưởng lẫn nhau, ngay cả những người bình thường cũng bị bầu không khí điên cuồng này ép chạy theo.