Đám gián điệp bên trong đoàn người đều hoảng sợ, "Các vị hương thân, nàng đang gây chuyện, đừng nghe nàng nói…"
Tay Mộc Vãn Tình chuẩn xác chỉ vào bọn bọ, "Đây là đám chó săn của Hà gia, bản thân bọn họ ăn no nhưng lại không cho các người ăn, dựa vào cái gì chứ? Đánh bọn họ."
Mấy tên gián điệp đều bị lôi ra ngoài, sau khi tẩn một trận đến hôn mê, nhóm dân chúng đói khát ném bọn họ lại rồi kéo nhau đi về phía Hà gia.
Tại Hà gia.
Tiểu thiếp Hạ gia ôm lấy nhi tử đang bất tỉnh mà khóc rống lên, ruột gan như đứt đoạn từng khúc: "Lão gia, chân của Hùng nhi bị gãy rồi, trên người còn có rất nhiều vết thương, cái này hẳn phải đau cỡ nào. Thiếp chỉ có một nhi tử bảo bối là hắn, nếu hắn xảy ra chuyện gì, thiếp cũng không sống nổi."
Sắc mặt Hà Thiên Hộ âm lãnh đến mức như tích ra nước, "Đừng khóc, để cho nhi tử ngươi dưỡng thương thật tốt."
Đã lâu lắm rồi hắn không phải nếm qua thiệt thòi lớn đến như vậy, khẩu khí này hắn nuốt không trôi.
Tiểu thiếp rơm rớm nước mắt, lòng căm hận hừng hực, "Lão gia, người nhất định phải báo thù cho Hùng nhi, chém hắn thành trăm mảnh mới có thể giải trừ đại hận của ta."
Hà Thiên Hộ đè mạnh lên vai nàng ta, phát ra lời thề: "Yên tâm."
Đầu năm nay tin tức không linh thông, thường xuyên xảy ra chuyện, có vài người chết trên đường là chuyện bình thường.
Phủ Ngũ hoàng tử thì dã làm sao, trời cao đất rộng, hoàng thượng ở xa, ai biết là hắn làm.
Trước mắt, quan trọng nhất chính là thăm dò ra điểm mấu chốt của bọn họ, ngoại trừ đội ngũ hiện tại này, còn có bao nhiêu người đang ẩn nấp trong bóng tối.
Đã làm thì phải nhổ cỏ tận gốc, không chừa một ai, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Tiểu thiếp lòng đang rỉ máu, "Hiện tại mang người đi bắt giết họ liền, loạn đao chém chết hết những người ngoại xứ đó..."
Tùy tùng bên ngoài bẩm báo: "Cô nãi nãi đã trở lại."
Hà Thiên Hộ vội vàng bước ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy vị quý phu nhân được mọi người vây quanh, "Muội muội, sao ngươi lại về đây?"
Hà thị mặc một thân y phục đỏ sẫm, xung quanh là châu ngọc, tô son điểm phấn, bảo dưỡng coi như không tệ, tuy không còn trẻ nhưng trông vẫn rất xinh đẹp.
"Ta đã nghe toàn bộ rồi, ca ca, Hùng nhi không có sao chứ?"
Huynh muội họ tình cảm sâu đậm, nàng cực kỳ quan tâm đến đứa cháu trai này, nghe xảy ra chuyện như vậy, nàng đã vội vàng chạy đến để an ủi.
Hà Thiên Hộ khẽ thở dài, "Ngự y nói chân của hắn phế rồi."
Hà thị khẽ nhíu mày, "Thật sự là người từ phủ Ngũ hoàng tử."
"Hẳn là vậy."
Ánh mắt Hà thị lóe lên, "Mạn Nhi năm nay tuổi không còn nhỏ, không bằng đưa nàng vào phủ Ngũ hoàng tử, kiếm một tương lai xán lạn."
Nàng ta chỉ có một nữ nhi, nuôi nấng vô cùng cẩn thận, chỉ vì một ngày nào đó có thể gả cao.
Đây là truyền thống lâu đời của Hà gia, tổ tiên của Hà gia là người bán dạo trên phố, sau này có tiền mua được cửa hàng để lập nghiệp, tích cóp được mấy cửa hàng, nhưng con cháu bất tài, nhiễm thói nghiện ngập cờ bạc, bán sạch sẽ tài sản gia đình, ngay cả nữ nhi xinh đẹp của mình cũng bán vào thanh lâu."
Nữ nhi này cũng chính là Hà thị, vào thời khắc nguy cấp, Hà Thiên Hộ mang muội muội cùng bỏ trốn, gặp được Kỷ Chỉ Huy Sứ đang trên đường trở về thành, anh hùng cứu mỹ nhân.
Năm đó sa sút đến tình cảnh này, nhưng hắn nhờ bám váy muội muội mà ôm được đùi của Kỷ gia, dần dần trở thành một nhân vật có thực quyền, nắm trong tay hàng ngàn hộ gia đình.
Bất kì ai đi ngang qua thành Cam Châu, không ai dám nói không với hắn.
Có một ví dụ thành công như vậy trước mắt, Hà gia đương nhiên muốn đưa nữ nhi của mình vào phủ hoàng tử.
Không nói đến Trắc phi, làm thị thiếp cũng đủ tốt, làm thiếp của hoàng tử cũng khác với làm thiếp của người thường, nói không chừng ngày nào đó còn có thể bò lên trên, làm phi tần quý phi gì đó, nếu may mắn, thậm chí còn leo được tới hậu vị a.