Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 223 - Chương 223.

Chương 223. - Chương 223. -

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới. "Không tốt, không xong rồi."

Hà Thiên Hộ nhìn quản gia đang hoảng loạn, tức giận nói, "Ngươi hoảng sợ cái gì?"

"Dám dân đói ngoài kia đang đập phá cửa, đập nát đại môn Hạ gia chúng ta rồi." Quản gia hoảng sợ đến mức nói không rõ lời, trên mặt tràn đầy kinh hãi.

Hai huynh muội Hà Thiên Hộ nhìn nhau, nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, "Lập lại những gì ngươi vừa nói."

Quản gia còn chưa kịp nói gì, một hạ nhân đã lăn tới, "Không xong rồi, đại nhân, cửa phủ của chúng ta bị phá tung, đám dân đói kia xông vào thẳng nhà kho để cướp đồ…"

Hà Thiên Hộ tức giận đến mức giậm chân, "Phế vật, đều là phế vật, có mấy kẻ đói rách cũng không quản được…"

Hạ nhân vẫn giống như gặp đại họa gì lớn, "Đại nhân, không chỉ vài kẻ, mà là dân cả thành đều kéo lại rồi."

Hà Thiên Hộ:…?!!

Hắn nhất định đã nghe nhầm.

Dân đói? Quân cờ mà hắn an bài trong đám dân đói kia thế mà lại phản tác dụng?!

Là ai làm? Là ai!

Hà Thiên Hộ ngay lập tức phân phó: "Lập tức gọi tất cả thủ hạ, binh sĩ của ta đến, không cho phép thả loạn dân đi, giết không tha."

Hôm nay, hắn muốn đại khai sát giới, giết vô số người.

Muốn để tất cả mọi người đều biết, động đến Hà gia của hắn, kết cục chỉ có một, chính là chết! Giết gà dọa khỉ!

Nếu không, về sau người nào cũng dám mạo phạm Hà gia, hắn làm sao có thể có chỗ đứng.

Sắc mặt Hà thị vô cùng khó coi, phi thường phẫn nộ: "Đại ca, tại sao đám dân quê mùa kia lại dám làm như vậy?”

Nàng cũng không sợ, một khi binh sĩ đến, loạn dân cũng không phải đối thủ.

Nàng tức giận chính là vì những người kia lại dám mạo phạm bọn họ! Nàng là nữ chủ nhân của thành Cam Châu, thế mà lại có người dám xông vào nhà mẹ đẻ của nàng để giết người cướp của? Không muốn sống nữa sao? Đây chính là xúc phạm đến tôn nghiêm của nàng!

Hà Thiên Hộ chau mày nói:"Là người kia."

"Người nào?" Hà thị nghe không hiểu.

"Thủ lĩnh đội cận vệ của phủ Ngũ hoàng tử." Trước đó Hà Thiên Hộ đã phân phó thuộc hạ của mình lợi dụng đám dân đói để đối phó với đám thi vệ đó, nhưng hiển nhiên, hắn bị đội quân phản phệ.

Không hổ là người của phủ hoàng tử, tâm tư thật sự thâm trầm, phản ứng cũng rất nhanh nhẹn.

"Là người có thù tất báo, đây chính là sự phản kích của hắn."

Mà đến nay, hắn vẫn chưa thể thấy mặt đối phương.

Trong mắt Hà thị lóe lên một tia hung ác: "Vậy thì càng không thể để cho bọn hắn sống sót rời khỏi thành Cam Châu."

Nàng bắt lấy cánh tay Hà Thiên Hộ, ánh mắt âm u: "Đại ca, điều động thuộc hạ của ngươi phong tỏa khách điếm Duyệt Lai, thả một mồi lửa, thiêu chết toàn bộ người ở bên trong, như vậy liền không để lại chứng cứ."

Hà Thiên Hộ có chỗ cố kỵ, hắn biết càng nhiều, cố kỵ càng nhiều: "Ta lo lắng còn có người đứng phía sau.”

Nếu để chuyện này lộ ra tiếng gió, nhất định sẽ có hậu hoạn.

Hà thị lại là người có gan làm loạn, nàng không sợ hãi: "Sợ cái gì? Đến lúc đó cứ đẩy trách nhiệm cho đám gian tế Bắc Sở, nói là bọn hắn làm, trời cao hoàng đế xa, chẳng lẽ có thể bắt chúng ta đến kinh thành tra hỏi? Coi như khâm sai có đến tra, vậy liền dùng tiền hối lộ, đến khi nào họ đứng về phía chúng ta thì thôi."

"Chúng ta chỉ cần lo tốt phía Đô Ty phủ cùng Kỷ đại nhân là không có vấn đề gì, Kỷ đại nhân thì không cần lo lắng, coi như hắn biết, hắn cũng sẽ vì lợi ích của đám tiểu hài tử mà bảo vệ chúng ta."

"Về phần Đô Soái, tâm tư của hắn đều đặt ở việc trị quân, trị thành cũng không phải việc hắn am hiểu."

Là người thì đều có khuyết điểm, Đỗ Soái ở trong quân đội có uy vọng cực cao, bách chiến bách thắng, có danh xưng quân thần, nhưng đối với chuyện quản lý thành lại không đủ khả năng.

Phải nói là tinh lực có hạn, không có khả năng tinh thông mọi thứ.

Về phần Đỗ tiểu tướng quân, quanh năm hắn rèn luyện trong quân doanh, đây chính là thời điểm tốt để hắn kiến công lập nghiệp.

Có Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ cùng Đỗ Soái cản ở phía trước, chẳng lẽ triều đình còn vì mấy người đã chết mà trở mặt? Như vạy sẽ làm lạnh lòng công thần.

Cũng không phải là hoàng tử, chỉ là mấy thị vệ chết, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Bình Luận (0)
Comment