Mộc nhị phu nhân vội vàng chạy ra ngoài, tay đặt ở bên miệng làm động tác im lặng, "Suỵt, nhỏ tiếng một chút, nàng vừa mới ngủ ."
"Vào đi." Mộc Vãn Tình đã bị đánh thức, ngồi thẳng người, chăn đắp trên người trượt xuống, nàng kịp thời kéo lại.
Mộc Dung Tuyết đứng ở cửa, rất xấu hổ, "Xin lỗi, ta không biết ngươi ngủ rồi…"
Mộc Vãn Tình ngáp một cái, dụi dụi mắt, "Không có sao, ta đói, có gì ăn không."
Mộc nhị gia vội vàng vớt lên một chén bánh trôi, bưng cho nữ nhi, "Mau ăn, còn muốn ăn cái gì, ta làm cho con.
Mộc Vãn Tình múc một viên bánh trôi, cắn một cái, vừng nóng hổi, miệng đầy hương vị ngọt ngào.
"Có nước hầm xương không? Nếu có thì có thể nấu một chén mì, không có thì ăn mì trộn."
Tuy là vào ngày tết, nhưng cũng không có món gì tốt hơn cơm, dẫu sao, đều là phạm nhân lưu đày, mỗi ngày được hai cái bánh màn thầu đã là khai ân.
Mà phu thê Mộc nhị gia cùng quan sai ăn uống giống nhau, có cơm có thịt có rau, thỉnh thoảng còn có một bữa ăn thêm.
Đầu bếp không biết từ đâu xuất hiện, vui mừng hớn hở nói, "Tiểu thư muốn ăn mì nước sao? Nhất định phải có a, chờ ta."
Chỉ chốc lát sau, Mộc Vãn Tình liền được ăn một chén mì hầm xương nóng hổi, lại rưới thêm thịt thái cay cay, ăn xong một chén cả người đều ấm lên, cảm giác cả người đều sống lại.
Mộc Dung Tuyết cũng được chia một chén, ăn đặc biệt thỏa mãn, "Tam muội muội, ngươi cuối cùng trở lại, tất cả mọi người đều đang nóng lòng chờ."
Mặc dù biết nàng không thể nào một đi không trở lại, nhưng mà, Mộc Vãn Tình đã vẫn luôn là trụ cột của bọn họ, không có nàng ở đây, mọi người cũng có chút bất an.
Mộc Vãn Tình khẽ mỉm cười, "Ngày mai cùng nhau tụ tập, ta mời mọi người ăn bữa cơm thịt heo."
Mộc Dung Tuyết hoan hô một tiếng, lập tức nhảy lên, "Vậy thì ta đi thông báo mọi người."
Mọi người được phân chia ở rải rác trong nhà các thôn dân, ăn ở cũng rất hòa thuận, không có cách nào, điều kiện chỉ có như vậy, dân chúng bên cạnh sống rất khổ, ăn cũng không đủ no, phòng ở vừa rách nát vừa lọt gió.
Mộc Vãn Tình ăn no có sức, lại nhìn sắc trời bên ngoài, đã trễ lắm rồi, "Nhị ca, đi mời Tằng đại nhân tới, mới vừa rồi chỉ lên tiếng chào hỏi, đoán chừng hắn còn chưa ngủ."
"Được."
Chỉ chốc lát sau, Tằng đại nhân lại tới, nhìn cách ăn mặc của thiếu nữ trước mắt, thật giống như đã có chuyện xảy ra. "Tiểu thư, có chuyện gì ngày mai hẵng bàn lại đi, người cứ nghỉ ngơi trước cho khỏe đi đã."
Lúc mới trở về trên mặt nàng hằn lên vẻ mệt mỏi, hiện tại nhìn nàng đã ổn hơn nhiều.
"Không sao, phân chia tiền trước, tận lực chia xong trước khi trời sáng." Mộc Vãn Tình mở một cái túi ra, móc ra một cái bao lì xì phình to. "Của ngươi." Tằng đại nhân mở ra nhìn một cái, một xấp ngân phiếu dày cộp. Hắn đếm đếm, ách, lại đếm một lần nữa, vẫn là một vạn lượng?!
Hắn trố mắt nghẹn họng, "Cái này… Có phải đưa nhầm rồi hay không?" Nhiều hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Mộc Vãn Tình lại lấy ra mấy bao lì xì, mỗi một bao lì xì đều có viết tên, "Ngươi một vạn lượng, các huynh đệ khác đều là tám ngàn lượng, coi như lì xì năm mới."
Mặc dù toàn bộ quá trình bọn họ đều không tham dự, nhưng việc phối hợp tạo cho nàng rất nhiều cơ hội thuận lợi, cho nên, cũng chia một chút lợi nhuận.
Tằng đại nhân không lên tiếng, cả đời bọn họ cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, "Cám ơn tiểu thư, người thật sự chính là Thần Tài."
Người khác bị lưu đày toàn là khổ ai ha ha, là mất hết tất cả. Mà Mộc Vãn Tình lại kiếm được rất nhiều tiền, còn mang theo người bên cạnh cùng nhau kiếm tiền.
Chỉ riêng đoạn đường này đã kiếm được mấy ngàn lượng, hơn nữa có một vạn lượng này, đời này hắn cũng không lo ăn uống.
Mộc Vãn Tình nói thêm một câu, "Sau khi trở về liền mua một thôn trang nhỏ, tiểu phú tắc an, trồng ít lúa mạch, trồng chút rau củ, nuôi chút gà vịt, đào một cái ao nuôi chút cá, trồng ít củ sen, cả nhà đều không phải lo chuyện ăn uống."