Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233.

Chương 233. - Chương 233. -

“Cũng không biết phụ thân cùng mẫu thân như thế nào rồi, chúng ta cũng thật bất hiếu, tết Nguyên Đán mà lại không ở cùng bọn họ, aii.”

Mộc Vãn Tình không có cách nào, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng: “Chúng ta có thể cùng hai người bọn họ ăn tết Nguyên Tiêu.”

Nghe thấy thế, hai mắt Mộc Tử Ngang sáng bừng lên, kéo kéo thảm lông trên đầu gối, vô cùng cao hứng nói: “Tết Nguyên Tiêu ăn bánh trôi, muội muội, ta muốn ăn bánh nhân hạt vừng.”

Mộc Vãn Tình có chút dở khóc dở cười, tại sao lúc nào hắn cũng có thể liên tưởng đến việc ăn được nhỉ?

Mộc Tử Thành đang đánh xe cũng quay đầu nói: “Ta thích ăn bánh nhân đậu.”

“Được được, tất cả đều có.”

Đột nhiên Mộc Tử Ngang nhớ tới một chuyện, hắn nói: “Đúng rồi, ta lấy ống da làm lễ vật tặng phụ thân với mẫu thân nhân dịp năm mới, hai người đừng có chọn lễ vật giống ta.”

Ba người mua được không ít sản phẩm da tốt từ phiên chợ, lông chồn, lông cáo, lông linh miêu, lông sóc xám, còn có một bộ da hổ hoàn chỉnh, điều này khiến hắn vui như điên, vậy mùa đông này không còn sợ lạnh rồi.

Mặc dù mua không nhiều, nhưng đủ cho cả nhà dùng.

"Vậy ta liền tặng chăn bông đi." Mộc Tử Thành tùy ý nói, chăn bông là hàng hóa thường thấy nhất.

Mộc Vãn Tình suy nghĩ một chút, rồi nói: “Còn ta sẽ tặng lông dê."

Phiên chợ có nơi chế tác chăn bông tại chỗ, Mộc Vãn Tình mua chăn bông, đồng thời còn mua hơn mười cân nguyên vật liệu.

Mộc Tử Ngang nghe xong, có chút sửng sốt nói: “Ách, hay là chúng ta đổi lễ vật?”

Lông dê cũng không dùng để làm gì a, không biết vì sao muội muội lại muốn mua.

Mộc Vãn Tình biết hắn có ý tốt, sợ lễ vật của nàng kém hơn huynh đệ bọn họ.

Nhưng hắn nào biết được là, lông dê còn có thể dệt sợi may trang phục, cũng có thể dùng để may một bộ tất a.

"Không có việc gì, coi như ta không tặng lễ vật gì, thì ta vẫn là bảo bối được phụ mẫu yêu thương nhất."

Được rồi, đây là sự thật, Mộc Tử Ngang không ghen ghét chút nào, muội muội giỏi như vậy, được phụ mẫu thiên vị là chuyện bình thường.

“Nhìn kìa, thôn Hòa Mộc.” Thôn này cách Lương Thành chỉ có một ngày đường, đồng thời cũng là nơi mọi người đã hẹn nhau gặp mặt.

Thấy thế Mộc Tử Ngang không kịp chờ mà vén rèm lên nhìn, đúng thật rồi, đây là thôn Hòa Mộc, đã đến được đích.

Mộc Vãn Tình ghé vào bên cửa sổ nhìn phía xa xa bên ngoài, bỗng nhiên nói: "A, cái kia…là cha nương đúng không?"

Trong cơn gió lạnh, hai bóng người run rẩy, cùng nhau đứng ở trước cửa thôn, trơ mắt nhìn con đường dẫn ra phía ngoài thôn.

Đây là ánh mắt trông mong, chờ đợi đón người đi xa quê trở về.

Chóp mũi Mộc Tử Ngang có chút chua xót, gió to như vậy, sao hai người họ không chịu đợi trong nhà chứ?

“Là bọn họ, đại ca, chạy nhanh chút.”

Vừa nói, hắn vừa kéo cửa sổ ra, liều mạng vẩy tay, nói: “Cha, nương, chúng ta đã trở về.”

Cùng lúc đó, phu thê Mộc gia cũng đã nhìn thấy bọn họ, hai mắt sáng lên.

Bánh trôi trắng trẻo mập mạp lăn lộn trong nồi, lên lên xuống xuống, sương mù màu trắng lượn lờ dâng lên, hương thơm ngọt ngào quanh quẩn ở chóp mũi.

Mộc Vãn Tình hít sâu một hơi, đây mới là vị khói lửa nhân gian.

Nơi có cha mẹ mới là nhà, khách tha phương mặc kệ đi bao xa, chỉ cần có gia đình, luôn có một nơi trở về.

Trở lại nơi an toàn, bên cạnh lại là người thân nhất, vừa về đến nơi mệt mỏi do bôn ba dần dần dâng lên, mí mắt của nàng bất tri bất giác buông xuống.

Người bên cạnh thấy vậy, đều dừng nói chuyện với nhau, yên lặng nhìn nàng.

Ngàn dặm bôn ba, làm cho người ta mệt mỏi.

Huống chi, đầu óc không ngừng suy tính, tinh thần tiêu hao rất lớn, có thể không mệt mỏi sao?

Phu thê Mộc nhị gia nhìn ba đứa con, nhìn thế nào cũng không đủ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Những ngày qua cũng làm bọn họ lo lắng hỏng rồi, ăn ngủ không yên, rất sợ xảy ra chuyện gì.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến một thanh âm kinh ngạc vui mừng, "Tam muội muội, Tam muội muội, ngươi đã trở lại."

Bình Luận (0)
Comment