Trong lòng Kỷ Trừng khẽ động, nàng hỏi: “Nếu như hắn không chạy thoát thì sao?”
“Đương nhiên là bắt về làm quân sư cho ta, giúp ta quản lý thành thị.” Hắn cũng muốn nhìn xem phải làm như thế nào thì mức thuế hàng năm có thể thu được lên tới hàng ngàn vạn lượng.
Khóe miệng Kỷ Trừng giật giật, thật sao, bắt người là giả, coi trọng bản lĩnh của người ta mới là thật đi.
Nàng cố ý nói: “Hà Thiên Hộ sẽ không vui vẻ gì đâu.”
“Cái tên ngu xuẩn kia, ai thèm quản hắn vui vẻ hay là không chứ.”
Kỷ Trừng ngây ngẩn cả người, thái độ lần này có chút không thích hợp a, trước kia hắn chưa từng có ác cảm rõ ràng như vậy.
Bên ngoài, Hà Thiên Hội không có kiên nhẫn chờ đợi, ở trong sân đi tới đi lui.
Lúc này Hà thị mang theo nha hoàn tới, thấy hắn liền hỏi: “Đại ca, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Hai phụ nữ bọn hắn đang có lời muốn nói.”
Hà thị hừ lạnh một cái, trong lòng cảm thấy chua xót, nàng ta cất giọng kêu lên: “Đại nhân, thiếp thân mang theo canh tự làm đến đây, nể phần mặt mũi ta ngài dùng đi.”
Thanh âm Hà thị cực kỳ quyến rũ, nàng ta cầm lấy bát canh từ trong tay nha hoàn, sau đó thướt tha đi về hướng thư phòng.
Cửa phòng mở ra, Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ nhìn chằm chằm vào nàng ta, trong đầu không tự chủ nổi lên những lời đánh giá trong thư, vừa ngu xuẩn lại xấu xa.
Không thể không nói, bức thư này quá sống động, quá có sức cuốn hút.
Hà thị rực rỡ xinh đẹp đi lên phía trước, nói: “Đại nhân, lần này thiếp thân gặp phải kinh hãi quá lớn, suýt chút nữa thì bị hỏa thiêu, thật là đáng sợ, ngài nhất định phải thay thiếp thân làm chủ, ở dưới con mắt của ngài mà còn có loại cuồng đồ này, chết một trăm lần cũng không đủ.”
Xác thật đủ độc! Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ hít một hơi thật sâu.
“Người đâu, gửi công văn đến từng trạm kiểm soát một, truy nã…” Nói được nửa chừng hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hà Thiên Hộ, hỏi: “Tên của hắn là gì?”
Hà Thiên Hộ còn đang vui vẻ, nghe xong câu hỏi này thì sững sờ, đáp: “Không biết.”
Được rồi, giao thủ với nhau nửa ngày, đối phương đều hiểu thấy hết ngọn nguồn của bọn họ, mà bọn hắn thậm chí còn không biết tên của đối phương là gì.
Thua cũng không có gì là lạ.
“Tên không quan trọng, hiện tại cứ lấy bừa một cái tên để truy nã, huy động một đoàn người trong phủ Kỷ gia đi bắt người, nhớ kỹ, không được tổn thương tính mạng của bọn họ.”
Người trong phủ Kỷ gia? Kỷ Trừng thật không biết nên nói gì cho phải.
Hai huynh muội Hà Thiên Hộ không biết tâm tư của Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ, còn tưởng hắn đang giúp bọn họ trút giận, hai người phá lệ đắc ý.
Hai người thậm chí đã nghĩ đến việc sau khi bắt được người thì tra tấn như thế nào.
Đáng tiếc, ông trời đã định trước bọn hắn không thể như ý nguyện.
Bên này, Mộc Vãn Tình đổi lại thành nữ trang, trên đầu thì để kiểu tóc các thiếu nữ biên quan thích nhất, hiển nhiên biến thành một cô nương địa phương.
Huynh đệ Mộc gia cũng đổi lại nam trang bình thường, thay phiên nhau lái xe ngựa, đi cả ngày lẫn đêm.
Dọc theo đường đi, bọn họ trải qua vài lần kiểm tra, nhưng mỗi một lần người canh gác trạm nhìn thấy ba huynh muội bọn họ là chỉ làm thủ tục qua loa rồi được cho đi.
Tài nghệ hóa trang của Mộc Vãn Tình thiên biến vạn hóa, nên nàng có thể dễ dàng xông qua các trạm kiểm soát mà không gặp một tí trở ngại nào.
Gió lạnh hiu hiu thổi, trong xe ngựa ấm áp như mùa xuân, Mộc Vãn Tình rảnh rỗi không có việc gì làm, liền ngồi nấu đủ loại món ăn ngon.
Canh sữa, bánh sữa, phô mai, trà sữa, đậu phụ sữa, da sữa, món nào cũng ngon, khiến cho hai huynh đệ Mộc gia sau khi ăn xong đều mập thêm không ít.
Mộc Tử Ngang ngồi ăn đậu phụ sữa mềm, đôi mắt cong cong, vẻ mặt hạnh phúc, nói: “Nghe người ta nói biên quan nghèo nàn, vật tư thiếu thốn, nhưng rõ ràng có nhiều mỹ thực như vậy mà.”
“Là do tay nghề của ta tốt.” Mộc Vãn Tình đương nhiên sẽ không bỏ qua một đợt có thể khoe khoang này.
“Muội muội nói đúng.” Mộc Tử Ngang là người sáng sủa thích cười, ngày qua ngày ăn ăn uống uống rất hưởng thụ, chỉ có đám quan viên kia là phiền phức, cứ lần lượt kiểm tra thực hư.