Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231.

Chương 231. - Chương 231. -

Trong lòng Hà Thiên Hộ tức giận gần chết, ngày thường uống rượu xưng huynh gọi đệ, nhưng vào những thời khắc mấu chốt, vẫn là thân thiết với nữ nhi hơn.

Mà bốn đứa cháu ngoại trai của hắn cũng đều xếp hạng sau Kỷ đại tiểu thư, khiến hắn có chút nghẹn khuất.

Chờ đến khi hắn đi rồi, Kỷ Trừng mới khe khẽ thở dài một cái, rồi nói: "Giữa tiếng nói cười, tường lỗ hôi phi yên diệt*”

(*) trích trong "Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ" có nghĩa: Giữa tiếng nói cười, bọn giặc đã tan tành mây khói rồi.

Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ nghe xong kinh ngạc vạn phần, không ngờ người này lại được nữ nhi mà hắn luôn kiêu ngạo đánh giá cao như vậy.

Ngược lại càng khiến hắn tò mò hơn.

“Thực sự lợi hại như vậy sao?”

Kỷ Trừng luôn luôn thân cận với phụ thân, có việc gì đều sẽ nói thẳng, nàng trả lời: “Hà Thiên Hộ dụ đám dân đói đến đối phó với hắn, muốn khiến hắn chết trong tay đám người nổi loạn, nhưng sau đó hắn lại tương kế tựu kế, nói mấy câu liền để những người dân đói kém đổi sang tấn công Hà phủ, thừa dịp hỗn loạn lấy đi quan ấn.”

“Việc hắn làm đầu tiên sau khi lấy được quan ấn, đó chính là phát hành thông báo khai trương phiên chợ sớm, sau khi hàng hóa bán hết hắn lập tức ly khai khỏi thành Cam Châu, đến khi Hà Thiên Hội phong tỏa cửa thành, người đã sớm cao chạy xa bay.”

Kỷ Vẹ Chỉ Huy Sứ cũng đã cho người đi tra xét, nhưng đến tận giờ vẫn chưa có kết quả, nghe vậy hắn hỏi: “Ngươi đều biết hết sao?”

“Hắn nhờ một phụ nhân ở biên ải nói cho ta biết, cũng nói, đây chính là thành ý của hắn.” Kỷ Trừng cực kỳ bội phục Mộc Vãn Tình, nàng biết, có một số người sinh ra chính là để tỏa sáng.

“Phụ thân, mặc dù hắn là người cực kỳ có thủ đoạn, nhưng lại có tấm lòng nhân hậu, chuyện ở Hà phủ không có một ai thương vong, a, chỉ có Hà Thiên Hộ choáng váng quá nên ngã bất tỉnh, có lẽ ông trời cũng không vừa mắt hắn chăng?”

Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ trầm mặc, nói: “Hắn mang theo hàng hóa đến thành Cam Châu sao?”

Dù cho Kỷ Trừng không có ra mặt, nhưng chuyện phiên chợ mở sớm lớn như vậy làm sao nàng không biết chứ.

“Đúng vậy, rất nhiều hàng hóa, tính đến lúc này hẳn kiếm lời gần trăm vạn lượng bạc, đương nhiên, còn chưa trừ bỏ chi phí tổn thất.”

Cho dù Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ đã nhìn thấy số bạc lớn hơn, nhưng hắn nghe xong vẫn rất kinh ngạc, có chút không tin hỏi lại: “Trăm vạn lượng?”

Tác yêu tác quái như vậy, vẫn không quên kiếm tiền, thật đúng là nhân tài a.

Kỷ Trừng khẽ gật đầu, lúc ấy nàng ở hiện trường, đương nhiên cũng được tận mắt chứng kiến.

“Đúng vậy, trong tay hắn có lá trà cùng vải vóc hàng thượng hạng, còn có một loại trà gạch thần kỳ, hàng hóa rất nhanh liền đã bán sạch.”

Vừa nói nàng vừa lấy ra một khối trà gạch, nói: “Là thứ này, rất thần kỳ, cậy một chút đem đi pha là có thể uống, để ta đi ngâm cho ngài uống.”

Nói xong nàng đứng dậy tự mình động thủ, ngâm một tách trà, hai tay dâng tách đầu tiên cho Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ.

Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ nếm nếm thử, lập tức phát hiện được chỗ tốt của trà gạch này.

“Vậy ngươi cảm thấy, hắn là loại người nào.”

“Thương nhân? Không đúng, hắn càng giống với quân sư hơn, nhưng ở độ tuổi đó…” Kỷ Trừng hồi tưởng lại lần duy nhất gặp thiếu niên đó, nhìn bình thường không có gì lạ hết, nhưng thật ra lại hào quang vạn trượng.

"Quá già? Người lớn tuổi thường có kinh nghiệm phong phú, có câu nhà có một già như có một bảo mà."

Kỷ Trừng trầm mặc một lúc, rồi nói: “Hắn nhỏ tuổi hơn nhiều so với ta.”

Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ:…

“Lệnh bài Phủ Ngũ hoàng tử đã xác nhận là thật sao?”

“Là thật.” Kỷ Trừng đã tận mắt chứng kiến, đương nhiên không thể là giả được.

Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ nghe xong lập tức rơi vào trầm tư, Kỷ Trừng cũng không dám đánh nhiễu mạch suy nghĩ của hắn, một lúc lâu sau, Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ mới lấy lại tinh thần, nói: “Vậy thì chúng ta thử xem bản lĩnh của hắn, nếu như hắn có thể chạy thoát khỏi thiên la địa võng do ta bày ra, vậy thì chuyện này sẽ đến đây là ngừng.”

Bình Luận (0)
Comment