Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 236.

Chương 236. - Chương 236. -

Mộc Vãn Tình cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, thoái mái ăn một bữa cơm thịt heo, ngày thứ hai bắt đầu thi, thi tốt có thưởng, thi không tốt liền ra ngoài chạy bộ, không có thương lượng.

Một nhà vui mừng một nhà sầu, nhân loại buồn vui không hề tương thông.

Mà các bạn nhỏ ở vườn trẻ lại vui vẻ nhất, mỗi người đều được phạt kẹo cùng điểm tâm, làm cho bọn tiểu hài tử vui vẻ tới nhảy nhót, vây quanh Mộc Vãn Tình không ngừng kêu cô cô.

Ngày thứ ba, Tằng đại nhân đến tìm nàng, "Tiểu thư, ta cho sai người đi hỏi thăm, là phân phối ngẫu nhiên, phải xem tâm tình chủ quan, ta đã thu xếp qua, sẽ được chia đến Lương Châu vệ có điều kiện tốt nhất, cách Lương thành gần nhất, phủ Đô Ty đóng quân ở ngay Lương thành."

Có thể nói, Lương Thành chính là tỉnh lị, những địa phương khác chính là phủ huyện.

Mộc Vãn Tình tâm tư bay lộn, "Đỗ gia quân đóng quân ở nơi nào?"

Đó chính là quân đội tinh nhuệ của Tây Lương, ngàn dặm chọn một, là quân đội chính quy.

Đại Tề là chế độ quân khẩn, binh lính vệ sở thời bình làm nông dân, thời chiến làm quân dân, dưới loại tình huống này khiến bọn không thể huấn luyện mỗi ngày, càng giống dân binh thời hiện đại.

"Ở quân doanh Kỳ Sơn, cách Lương thành không xa, quân khẩn Lương Châu làm ruộng xuất sản chuyên cung cấp cho Đỗ gia quân."

Mộc Vãn Tình hơi gật đầu, tỏ vẻ đã biết, Lương Thành chính là trung tâm chính trị quân sự của khu Tây Lương.

"Vậy được, sáng sớm ngày mai chúng ta liền lên đường, buổi tối là có thể đến Lương Thành."

Nàng ra lệnh một tiếng, trời mới vừa tờ mờ sáng liền lên đường.

Gió rất lớn, gõ cửa sổ xe, phát ra thanh âm bộp bộp, làm cho lòng người phiền lòng ý loạn.

Mộc Dung Tuyết chau mày, lại thở dài một tiếng, Mộc tam phu nhân nhìn ở trong mắt, không nhịn được hỏi, "Dung Tuyết, ngươi đang lo lắng cái gì?"

Mộc Dung Tuyết muốn nói lại thôi, không muốn mở miệng, nhưng Mộc tam phu nhân một mực thúc giục, nàng rốt cuộc nói, "Chúng ta có khả năng sẽ không được phân cùng chỗ với nhà Tam tỷ tỷ."

Mộc tam phu nhân giật mình, "A? Cái gì? Không thể nào."

"Nghe nói sẽ chia ra phân đến các địa phương khác nhau." Mộc Dung Tuyết trải qua nhiều chuyện, không còn là thiếu nữ luôn sống trong khuê phòng trước kia, hiểu rất nhiều thứ.

Chia ra, là vì phòng ngừa bọn họ hợp lại.

Vừa nghe lời này, Mộc tam phu nhân cũng gấp, không có Mộc Vãn Tình che chở, một nhà bọn họ kém cỏi, nhu nhược, sao có thể sống sót.

"Ngươi đi nói chuyện với tam tỷ tỷ ngươi đi, xin được phân chia cùng chỗ."

"Đây là chuyện nàng có thể quyết định sao?" Mộc Dung Tuyết đặc biệt không biết làm sao.

Mộc tam phu nhân suy tư hồi lâu, "Ta cảm thấy có thể, không có chuyện nàng không làm được."

Không riêng gì Tam Phòng nghĩ như vậy, những tộc nhân khác cũng nghĩ tới điểm này, cũng bắt đầu suy tính.

Đều muốn được chia cùng chỗ với Mộc Vãn Tình!

Đối với việc này, Mộc Vãn Tình không có ý kiến gì, đến biên ải nàng liền tách ra, sau này mỗi người sống cuộc sống riêng đi.

. . . . . .

Kinh thành, hoàng cung.

Hoàng Thượng lạnh lùng nhìn thiếu niên quỳ trên mặt đất, thiếu niên đã quỳ mấy canh giờ, sắc mặt tái nhợt, khắp người đều là vết thương.

"Ngươi nói ngươi là nhi tử của Vi thái y? Ngươi có một thiên đại bí mật phải nói cho trẫm biết? Liên quan đến sinh tử tồn vong của Đại Tề?"

Đây là do Ô Y Vệ báo lên, cho dù dùng hình vẫn không chịu mở miệng như cũ, kiên trì muốn chính miệng nói cho Hoàng Thượng.

Thiếu niên đầu cũng không dám ngẩng lên, "Vâng, ta là ngũ nhi tử của Vi gia Vi Thiệu Huy, từ nhỏ thân thể yếu ớt nên bị đưa lên núi học võ, mấy năm mới trở về nhà một lần, người ngoài cũng không biết sự tồn tại của ta, cho nên thoát khỏi họa diệt môn, tai họa này… đến từ trong cung."

Vi thái y cáo lão về quê, trên đường bị thổ phỉ sát hại, Hoàng Thượng biết, nhưng chỉ cho đó là ngoài ý muốn, hắn khẽ cau mày, có loại dự cảm rất xấu, "Nói, bí mật gì?"

Bình Luận (0)
Comment