Thiếu niên hít sâu một hơi, "Thái tử cũng không phải trời sinh yếu ớt, mà là trúng độc, tích độc đã sâu."
Hắn bất thình liệt ném ra một quả bom nặng ký, tất cả mọi người trong đại điện đều biến sắc.
Chén trà trong tay Hoàng Thượng lật đổ, nước nóng đổ vẩy lên người, nhưng hắn lại không có cảm giác gì, cực kỳ khiếp sợ đứng bật dậy, "Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa."
"Thái tử đã trúng độc mãn tính." Gương mặt lạnh tanh của Vĩ Thiều Huy dường như có thêm một tia hận ý.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, "Không thể nào, cả thái y viện này không thể không phát hiện ra, ngày nào cũng bắt mạch khám…"
Quân vương thịnh nộ, máu đổ thành sông, nhưng Vĩ Thiều Huy chẳng còn gì để mất nữa, hắn sớm đã không còn coi trọng việc sống chết. "Phụ thân ta phát hiện ra chuyện này, nên mới bị diệt khâu, còn ta thì bị truy sát, suýt chút nữa đã bỏ mạng nơi hoang vu."
Phụ thân chừa cho hắn đường lui, để đề phòng bất trắc, nhưng tiếc là, sự tồn tại của hắn vẫn bị phát hiện.
"Sao ngươi biết?", Sắc mặt hoàng thượng tối sầm lại
"Ta từng nhận được một bức thư nhà, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thật ra lại có mật ngữ ám chỉ, nói rằng, loại hương Dật Tâm mà Thái tử xông người hàng ngày chỉ dùng mỗi nó thì không sao, nhưng khi trộn với Long Diên hương thì sẽ trở thành cực độc", Vĩ Thiều Huy đánh cược tất cả chỉ để báo thù cho người nhà.
Trong thư còn đặc biệt dặn dò hắn, đừng về nhà, cứ an phận ở yên trên núi.
Nhưng hắn nào có thể yên tâm…
Hoàng thượng như bị sét đánh, cả người chao đảo, Long Diên hương là thứ hắn chuyên dùng. Còn hương Dật Tâm là do toàn bộ thái y viện đã dốc toàn lực để nghiên cứu ra, đặc biệt để cho Thái tử dùng.
Nếu chuyện này là thật thì cũng có nghĩa là, hắn đã trở thành con dao trong tay người khác, thậm chí có thể là một trong những mục tiêu.
Hắn có trúng độc hay không?
"Ngươi dám đảm bảo từng chữ ngươi nói ra đều là thật?"
"Ta lấy đầu mình ra để đảm bảo", Vĩ Thiều Huy dập đầu một cái mạnh.
Ánh mắt của hoàng thượng đăm chiêu, cuối cùng cũng quyết định, "Phong tỏa thái y viện, lục soát nghiêm ngặt, trẫm không cần biết các ngươi dùng cách gì, đều phải làm rõ ngọn ngành cho trẫm, nếu có ai ngăn cản việc thi hành, thì cứ giết, kể cả là hậu cung."
"Vâng". Ám vệ tuân mệnh rồi rời đi.
Lúc này, một trận gió tanh mưa máu từ từ được vén màn.
Hoàng thượng cau mày, đi đi lại lại, cảm xúc càng thêm táo bạo, "Đi, mời Thái tử qua đây."
Thái tử vội chạy đến, sau khi nghe được toàn bộ sự việc, mặt liền biến sắc, trong đầu thoáng qua một loạt suy nghĩ.
Nhưng, cuối cùng hắn cũng không hỏi nhiều, có thể ra tay với hắn và phụ hoàng, nhất định phải là người thân cận mà bọn họ không đề phòng.
"Phụ hoàng, người tính sao"
Hoàng thượng nhìn hắn vẫn cầm cự được, trong lòng chợt cảm thấy đau nhói, đứa con mà hắn tự hào, trước nay chưa từng làm hắn thất vọng.
Hắn thay một bộ y phục ngày thường, bảo Thái tử cũng thay một bộ không gây chú ý, "Đi, chúng ta đến phủ Trình quốc công."
Phủ Trình quốc công, bình thường chỉ là nơi để bài trí, gia chủ đều ở biên cương.
Năm nay náo nhiệt hơn hẳn, bởi vì tiểu chủ tử quay về ở được một khoảng thời gian.
Đỗ Thiếu Huyên nhìn thấy đoàn người tự nhiên xuất hiện, ngây người ra, "Hoàng thượng, biểu ca, sao hai người lại xuất cung rồi, nếu ta có về lại Lương thành cũng sẽ vào cung từ biệt a."
Mấy ngày nay hắn định rời đi rồi.
Hoàng thượng không mời mà đến, vẫn là tự xông vào, dù gì hắn cũng là người lớn nhất. “Mượn dùng chỗ này của ngươi.”
Đỗ Thiếu Huyên thấy sắc mặt của họ không đúng lắm, hắn cũng trầm mặc, đã xảy ra chuyện lớn gì?
Hắn bảo mọi người ngồi xuống, còn tự mình pha nước mời điểm tân. “Thử loại nước uống này đi, ta uống vào đều có thể ăn nhiều hơn."
Công thức này là do Mộc Vãn Tình đưa tặng, chua chua ngọt ngọt, thi thoảng hắn sẽ uống một chén.
Thái tử cầm uống một ngụm, “Thanh đạm hơn mùi vị ở trong cung, bình thường ngươi cũng không thích loại đồ có vị chua ngọt, thay đổi rồi sao”
"Đúng vậy, dạo này ta cảm thấy thích củ cải sốt và rau trộn hơn trước kia."
Trước 10 tuổi, Đỗ Thiếu Huyên lớn lên trong cung, ăn ngủ cùng Thái tử, tình như thủ túc, nói chuyện cũng không quá câu nệ.