"Đã thấy, chỉ có một con phố buôn bán có thể coi là náo nhiệt, chợ vẫn còn hoạt động, những mặt khác đều không tốt, đường núi hoang sơ ngoài thành không ít, không thể so với kinh thành, cũng thể so sánh với các thành trì phồn hoa khác.”
Nhưng mà, nơi này là biên cương đồn lũy, quanh năm xảy ra chiến sự, một lần quân địch tiến vào, vô luận cường thịnh đến đâu, cũng sẽ bị hủy hoại toàn bộ.
Bách tính nơi biên quan chỉ có yêu cầu duy nhất đó là có thể sống sót.
Thấy hắn thật sự nghiêm túc, chủ quan gọi thủ hạ tới, "Đi, thông báo cho Tiền đại nhân tới, có người muốn mua đất."
Tiền đại nhân rất nhanh đã tới, hào hứng hỏi, "Ngươi thật muốn mua đất sao? Mua bao nhiêu?”
Từ đâu xuất hiện người coi tiền như rác vậy? Cần phải bắt lấy thật chặt chẽ.
Tăng đại nhân nhìn về phía Mộc Vãn Tình, xin chỉ thị, "Tiểu thư, ngài cảm thấy thế nào?’
Tiền đại nhân kinh ngạc, chủ quan cùng Lý Bách hộ càng khiếp sợ hơn, tình huống gì đây?
Ngươi muốn mua đất thì cần gì phải hỏi phạm nhân lưu đày chứ? Ngữ khí còn tôn kính như vậy? Điều này không thích hợp, phi thường không thích hợp.
Mộc Vãn Tình mím môi một cái, "Mua vào một vạn mẫu, xung quanh phải có nguồn nước và núi rừng.”
Tiền đại nhân đảo tròng mắt, "Có người muốn bán nông trường, hai vạn năm ngàn mẫu, mảnh đất này có chút lớn, nhưng giá rất rẻ, chỉ có một vạn năm ngàn lượng bạc, không biết có hứng thú hay không?"
Lý Bách Hộ trợn tròn mắt, tổ tông ba đời của hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua nhiều tiền như vậy.
Không có cách nào, bách tính biên quan đều nghèo, quan viên cũng không lấy được chút tiền nào.
Mộc Vãn Tình nhíu mày, “Đang êm đẹp sao lại muốn bán đi?”
Tiền đại nhân nhịn không được hỏi, "Đây là…."
Tằng đại nhân trịnh trọng giới thiệu: "Đây là tiểu thư Mộc Vãn Tình, tộc trưởng của Mộc gia, nàng cảm thấy rất hứng thú đối với việc trồng trọt, là nàng đề nghị ta đưa đến đây, nói là, giá đất bên này rẻ, mảnh đất tốt nhất cũng chỉ có một lượng bạc, tốt như vậy thì đi nơi khác mua làm gì? Nàng không nói sai chứ?"
Tiền đại nhân tâm tình phức tạp khó tả, nữ hài tử làm tộc trưởng sao? Thế đạo bây giờ là như thế nào vậy?
Còn có, chưa từng thấy qua một tiểu cô nương nào dám xoay quan sai kinh thành vòng vòng như vậy, nói cái gì cũng đều tin, quả thực quá vơ vẩn.
Tuy nhiên, hắn vẫn căng da đầu nói bừa, "Không có, nàng rất tinh mắt."
Tằng đại nhân hài lòng cười, "Thời điểm ta mua đất, muốn để nàng làm cố vấn, có được không?”
Hiện đại trong đầu Tiền đại nhân đều là tiền thuế, chỉ cần vụ mua bán này thành công, cả năm của bọn họ liền có thể ăn no.
"Không có vấn đề gì, ngươi cảm thấy được là được."
Một giọng nói thanh thúy bỗng vang lên: "Không được, ta muốn đi đến vệ sở đưa tin, quá hạn sẽ bị phạt."
Là Mộc Vãn Tình, tay trái của nàng lôi kéo phụ thân, tay phải lôi kéo mẫu thân, "Đi thôi, Lý đại nhân, hiện tại liền đi."
Lý Bách Hộ vừa muốn nói gì, Tiền đại nhân liền bổ nhào qua che miệng của hắn, "Quy định là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác, chuyện mua đất đối với Tằng đại nhân là một chuyện lớn, ta nghĩ, Lý Bách Hộ sẽ không phản đối."
"Lão Lý, ngươi nói gì đi?"
Đối mặt với hai cặp mắt ngầm cảnh cáo, Lý Bách Hộ còn có thể nói cái gì chứ, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Mộc Vãn Tình nhìn thấy như vậy, khó xử cực kỳ, "Quá miễn cưỡng, như vậy sẽ không tốt, ta sợ về sau sẽ bị làm khó dễ."
Làm khó dễ? Mọi người hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, ví von này còn rất hình tượng.
Tiền đại nhân vỗ ngực cam đoan, "Ta cam đoan sẽ không."
Ai ngờ, Mộc Vãn Tình lại nói một câu, "Miệng nam nhân đều là gạt ngươi, ta một chút cũng không tin.”
Tiền đại nhân:...
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Mộc Vãn Tình xoay chuyển tròng mắt mình nói: "Tiền đại nhân quản lý thuế ruộng, không biết có cần giúp đỡ hay không? Đại ca ta rất giỏi chuyện tính sổ sách, dùng nửa ngày là đã có thể giải quyết sổ sách của mấy năm."
Vấn đề này coi như chạm trúng mệnh môn của Tiền đại nhân, thủ hạ dưới tay hắn đều không thể tính toán sổ sách chuẩn xác, mỗi lần đều khiến đầu hắn đau nhức không thôi: “Ngươi xác định?”
Mộc Vãn Tình khẽ cười nói, "Đương nhiên, chắc như đinh đóng cột."
Tiền đại nhân nghĩ nghĩ, "Đi, đem sổ sách năm năm trước đến đây.”