Thái độ hắn cợt nhả, quấn quít chặt lấy, chủ quan thật không còn cách nào khác, đành nói: “Chỉ được năm mươi người.”
“Được rồi, vậy ta chọn trước.” Nói xong tráng hán chỉ chỉ tay phải: “Ta muốn nhóm người này, bây giờ đi theo ta.”
Theo phương hướng tay hắn chỉ, chính là vị trí hiện tại Mộc Vãn Tình đang đứng, bên cạnh nàng vây quanh rất nhiều người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
“Nhóm này không xong rồi, đã bị Lý Bách Hộ coi trọng.”
Nghe hắn nói thế, sắc mặt mọi người trong nháy mắt liền biến sắc.
Mộc Vãn Tình hơi hơi nhíu mày, người kia là Lý Bách Hộ hung tàn cùng với khó hầu hạ nhất trong truyền thuyết sao?
Đúng là người tính không bằng trời tính.
Những người Lý Bách Hộ đòi đều là người trẻ tuổi, bất kỳ người lớn tuổi nào cũng không cần.
Sao có thể chọn người như vậy, chẳng khác nào chia rẽ gia đình người ta.
Mọi người lo lắng, nhao nhao nhìn về phía Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình suy nghĩ một chút, "Chờ một chút, người nhà của chúng ta…"
Lý Bách Hộ hung hăng trừng nàng một chút,"Nam nhân đều ở đây, lúc nào đến phiên nữ nhân nói chuyện? Ta không nói chuyện với nữ nhân."
Nha, vẫn là cái thái độ nam tử chủ nghĩa cực đoan.
Thần sắc Mộc Vãn Tình nhàn nhạt, tiện tay ném ra một thỏi bạc, “Hiện tại ta có thể nói chuyện chưa?”
Lý Bách Hộ cân nhắc một chút về phân lượng bạc, có năm lượng bạc, "Có chút tiền này đã muốn?”
Mộc Vãn Tình lại ném ra một thỏi bạc, "Đủ chưa"
Trong mắt Lý Bách Hộ lóe lên một tia tham lam,"Đem tiền trên người ngươi đều giao ra, phạm nhân lưu đàu không cho phép có tài sản tư nhân, tất cả mọi người các ngươi đều không cho phép cất giữ bạc.”
Khá lắm, còn muốn ăn cướp trắng trợn.
Quy định là như thế, nhưng, cũng không có nói mọi người không thể cất giữ chút bạc trên người.
Mộc Vãn Tình có chút nhíu mày, người này không được rồi. "Tằng đại nhân, người ta muốn cướp tiền của ngươi kìa."
Tằng đại nhân không chịu yếu thế đứng ra, "Như thế nào? Đây là không nể mặt ta đúng không?”
Trên người hắn khoác một chiếc áo lông cáo màu đen, đội một chiếc mũ lông chồn ấm áp, bộ lông vô cùng dày và mượt, nhìn qua liền không phải đồ tầm thường.
Lý Bách Hộ nhìn thấy hắn một thân phú quý, nào dám đắc tội, "Xin hỏi đây là vị nào?”
Tằng đại nhân thần sắc nhàn nhạt nói: "Ta họ Tằng, quan sai phụ trách áp giải phạm nhân của kinh thành."
Lý Bách Hộ kinh ngạc không thôi, đầu năm nay quan sai kinh thành đều có tiền như vậy sao?
Chỉ một chiếc áo lông cáo màu đen này thôi đã đáng giá mấy trăm lượng bạc.
Có lẽ, là trong nhà có tiền sao?
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt hắn vẫn là rất khách khí, "Hóa ra là Tằng đại nhân, ngài thế nào lại đi giúp đám phạm nhân lưu đày tội ác tày trời này?”
Trong lòng Tằng đại nhân khẽ thở dài một hơi, "Không phải giúp, mà là, số tiền này là ta cho, ngươi muốn lấy đi thế đã có sự đồng ý của ta chưa?”
"Cái gì?" Lý Bách Hộ vô cùng hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, quan sai cấp tiền cho phạm nhân? Đến cùng là ai mới là người có bệnh?
Tằng đại nhân nhìn về phía Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình đưa tay hướng về hắn ra hiệu hai lần, đây là muốn bắt đầu sử dụng phương án thứ hai.
Tằng đại nhân lập tức bày ra một bộ dáng cao ngạo, nhìn về phía chủ quan, "Đại nhân, ta muốn mua một chút đất đai ở trong thành và ngoài thành, nhưng không biết nên đi đâu để nghe ngóng tình huống."
Chủ quan cùng Lý Bách Hộ nhìn nhau, có tiền mà không có chỗ sử dụng sao?
"Các ngươi chẳng phải còn về kinh thành báo cáo kết quả công tác sao?”
"Ta nghĩ muốn đặt mua một ít sản nghiệp, ta dự đoán nơi này về sau có rất nhiều đất dụng võ." Tằng đại nhân nói năng cực kỳ chắc chắn, địa phương Mộc tam tiểu thư ở bình thường đều sẽ xảy ra kỳ tích.
Chủ quan nghẹn họng nhìn trân trối, "Ngươi lúc vào thành không chú ý đến tình huống trong thành sao?”
Tằng đại nhân vốn định bí mật thu mua sản nghiệp, nhưng hiện tại tình hình thay đổi nên kế hoạch cũng thay đổi theo.