Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 246 - Chương 246.

Chương 246. - Chương 246. -

"Đứa nhỏ này thực sự khó bảo, nghe nói trên đường cũng không chịu nghỉ ngơi, một ngày đi tám trăm dặm đường, không mệt nhọc mới là lạ."

"Hắn từ nhỏ đã như vậy, với người mình nhận thức đều đối xử hết sức chân thành." Trong mắt Hoàng Hậu nước mắt lưng tròng, nàng nói tiếp: "Đối với ngài, đối với ta, đối với Thái tử, nó hận không thể đem cả trái tim đều móc ra mà đối đãi, thật là một đứa nhỏ ngốc, ta vẫn luôn lo lắng nó chịu thiệt thòi."

"Có chúng ta ở đây, nó sẽ không thiệt thòi." Hoàng thượng cũng rất thương yêu đứa cháu này, người khác đều coi hắn là Hoàng thượng mà kính nể, duy chỉ có Đỗ Thiếu Huyên mới coi hắn là người thân mà noi theo.

Đây là loại cảm thụ hoàn toàn khác biệt, khiến trái tim hắn ấm áp, không nhịn được mà đem Đỗ Thiếu Huyên bảo hộ dưới cánh chim.

Sau đó hắn nhìn vẻ mặt tiều tuỵ sắp không chịu nổi của hoàng hậu, không khỏi thở dài một hơi nói: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, Thái tử của chúng ta sẽ không có việc gì đâu.”

Vị trí chính thê là do tiên hoàng chọn, hắn không quá thích nữ nhi cầm thương cầm kiếm nhà tướng quân, nhưng vì Thái tử, hắn cũng cho nàng đủ thể diện cùng tôn trọng.

Hoàng hậu xuất thân từ nhà võ, không am hiểu cung tâm kế, quan hệ phu thê vẫn luôn nhàn nhạt, nhưng nàng có một nhi tử thông minh hơn người, chỉ vậy thôi đã đủ.

Đối với một nữ nhân mà nói, nhi tử mới là chỗ dựa duy nhất.

Không ngờ rằng, trong cung từng mỹ nhân một thay nhau lên sân khấu, để rồi người cuối cùng lưu lại đều là những cung phi đã sinh nở.

“Là trái tim ta băng giá, tự trách mình.”

Ở trong đợt thanh tẩy này đã chết rất nhiều người, không riêng gì Thái Y Viện, hậu cung triều đình cũng chết không ít người, mùi máu tươi còn tràn ngập trên bầu trời kinh thành, thật lâu vẫn chưa tiêu tan.

Hoàng thượng nhíu mày, nói: “Trẫm cũng không có điều tra, không phải lỗi của ngươi, ngươi rộng lượng đối xử với mọi người, nhưng có ít người được voi đòi tiên, lòng tham không đáy.”

Đúng lúc này, một hạ nhân vào bẩm báo, nói: “Bẩm Hoàng thượng, Thái Hậu nói muốn gặp ngài, nếu không sẽ tuyệt thực.”

Ánh mắt Hoàng thượng nheo nheo lại, cười lạnh một tiếng, xong nói: “Vậy thì cứ để cho bà ta đi tìm chết đi.”

Tuy không phải thân mẫu của hắn, chỉ là đồng minh, nhưng mấy năm nay hắn không có bạc đãi bà ta quá nửa phần, ai ngờ được, bà ta lợi dụng lúc hắn không chú ý, hung hăng đâm hắn một đao.

Quả nhiên, trên đời không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

. . . . . .

Tại Lương Thành.

Tằng đại nhân đưa công văn cho chủ quan địa phương ở đây, nói: “Người đều ở trong này, dọc đường có năm người chết, đây là danh sách.”

Chủ quan nghe xong liền kinh ngạc, trên đường đi tổn thất nhỏ như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy.

Hắn ngồi kiểm tra đối chiếu lại nhân số, sau khi xác định không có sai lầm, thì giao nhận kết thúc.

“Đội ngũ này được phân đến vệ sở Lương Châu, người đâu, giao bọn họ tới…trong tay Khương Bách Hộ đi.”

Thủ hạ có chút kinh ngạc, Khương Bách Hộ nổi tiếng khoan hậu, vận may của nhóm phạm nhân lưu đày này xem ra không tệ a.

“Vâng.”

Nghe vậy, Mộc Vãn Tình nhìn Tằng đại nhân một chút, Tằng đại nhân khẽ gật đầu, biểu lộ rằng trước đó đã nói rồi.

Đến bên kia sẽ không làm khó bọn họ, chỉ cần biểu hiện tốt là sẽ có cơ hội.

Lấy năng lực của Mộc Vãn Tình, còn sợ không có cơ hội sao?

Đột nhiên một tráng hán râu xồm xoàm xông vào, nói: “Lão Giang, bên kia của ta lại chết một nhóm người, nhân lực bị thiếu nghiêm trọng, ngươi phải giúp ta thêm vào.”

Chủ quan nghe xong ảo não nhíu mày, hỏi: “Tại sao lại chết? Đây là lần thứ mấy rồi hả? Ta đã sớm nói rồi, lão Lý, ngươi đừng quá tàn bạo…”

“Không phải ta tàn bạo, mà là bọn họ quá yếu.” Tráng hán nhìn thấy bọn người hai tộc Mộc Phương, nhất thời ánh mắt sáng lên: “A, đây là phạm nhân lưu đày mới tới sao? Quá tốt rồi, cho ta một trăm người.”

Chủ quan ngay lập tức cự tuyệt, nói: “Không được.”

Tráng hán đã nhìn chằm chằm vào nhóm người này, làm sao mà chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn tiếp tục mặc cả: “Vậy thì tám mươi người, không thể ít hơn được nữa.”

Bình Luận (0)
Comment