Hoàng thượng ngay lập tức bị sặc, hỏi lại: "Khụ khụ, ngươi nói cái gì cơ?"
Tại sao lại là cái tên này? Làm hắn cứ có cảm giác cái tên này có ở khắp mọi nơi.
Một nữ tử gia tộc lưu đày sao lại có mị lực tới vậy sao? Cứ luôn tiếp xúc được những người này? Sự đa nghi trong lòng khiến hắn không thể ngừng suy nghĩ lại.
Đỗ Thiếu Huyên cười ha ha nói rõ hơn: "Là Mộc Vãn Tình làm món thịt trâu viên, mấy bí phương kia cùng nước sốt thịt trâu đều do nàng làm."
"Là công thức tổ truyền của Mộc gia sao?" Hoàng thượng suy nghĩ một chút, sau đó tự mình phủ định: "Không có khả năng."
"Vậy cũng không chắc, ta hỏi nàng, xong nàng liền cho." Đỗ Thiếu Huyên kể lại chuyện này rất tự nhiên, chỉ một đoạn ngắn nhưng vẫn sống động.
Hắn phá lệ hoài niệm mùi vị mì thịt trâu, thịt trâu nướng, thịt kho, mỗi một loại đều ăn rất ngon.
Nghe Đỗ Thiếu Huyên vui vẻ trần thuật, mọi việc đều như thật, nếu nói lúc trước Hoàng thượng còn có vài phần kiêng kị Mộc Vãn Tình thì bây giờ đã tan thành mây khói.
Mọi chuyện đều do cơ duyên tạo thành.
Mộc Vãn Tình nguyện ý bỏ ra bí phương, chỉ vì Đỗ Thiếu Huyên có ân cứu mạng, có thể thấy được nàng là một người hiểu chuyện.
Hơi độc miệng một chút, trù nghệ tốt, hiếu thuận thông minh, ân oán rõ ràng, đây là Mộc Vãn Tình qua miệng Đỗ Thiếu Huyên, rất khó để cho người ta sinh ra ác cảm.
Đương nhiên, hắn sẽ không thừa nhận là bởi vì mấy bí phương kia nên mới nói vậy.
"Người như ngươi thế mà lại khen một cô nương." Hơn nữa còn là một cô nương chỉ mới gặp một lần.
Đỗ Thiếu Huyên cười ha ha một tiếng, nói: "Nàng không giống, nàng đặc biệt có khí chất, đặc biệt thông tuệ, cũng đặc biệt nhân nghĩa, cái gì cũng tốt, nhiên chỉ có một điểm không tốt, thân phận lại là nữ nhi."
"Phụt." Nghe thấy thế, trà nóng bên trong miệng Thái tử đều muốn phun ra, biểu đệ này muốn hại hắn cười chết để kế thừa hết thịt viên của hắn sao?
Hoàng thượng khóe miệng giật giật, "Nữ nhi thì có gì không tốt?"
"Nữ nhi thì làm sao theo ta ra chiến trường đánh giặc được." Đỗ Thiếu Huyên ý chí cương trực hỏi lại: "Lúc đầu ta muốn bồi dưỡng nàng làm một tiểu tướng quân, kết quả, nàng chỉ giỏi cải trang thành nam nhân, nhưng thật ra lại là nữ nhân."
Vừa nói hắn vừa đặc biệt tiếc nuối thở dài một hơi, rồi nói tiếp: "Aiii, ta còn đưa tặng nàng <<Binh; Pháp Tôn Tử>>."
"Ha ha ha." Nghe đến đây Thái tử muốn cười điên lên rồi, cười nhiều đến nỗi nước mắt đều chảy ra.
Hắn nghĩ thế nào mà lại đưa binh pháp cho một tiểu cô nương chứ.
Hoàng thượng cũng buồn cười không kém, nhìn hài tử ngốc một chút, rồi nói: "Nếu ngươi cứ như vậy sẽ không cưới được thê tử."
Đỗ Thiếu Huyên thấy bọn họ đều nở nụ cười, trong lòng hắn âm thầm thở dài một hơi, nguy cơ của Mộc Vãn Tình xem như là qua rồi.
"Hoàng thượng, lời này là thật, là ta chướng mắt những nữ nhân suốt ngày tô son đánh phấn, một ngày nào đó ta sẽ lấy một nữ nhân ưu tú nhất trên đời này, khiến các nam nhân khác đều phải ghen tị khóc nấc."
Việc hôn sự của hắn đang là vấn đề nan giải, trong nhà rất sốt ruột, hoàng hậu càng sốt ruột hơn, hận không thể tứ hôn cho hắn liền.
Đáng tiếc, hắn là một người cố chấp, nghe tới tứ hôn hắn liền cự tuyệt.
Nói cho cùng, tính tình của hắn cũng là do mọi người nuông chiều.
Nhìn khí phách phấn chấn, nhuệ khí kiêu ngạo của người trẻ tuổi, Hoàng thượng cười cười thở dài, nói: "Vậy thì trẫm chờ ngươi."
Đêm hôm đó, Đỗ Thiếu Huyên một mình dẫn người đi tới Giang Nam, đi cả ngày lẫn đêm đuổi tới nơi ẩn cư của bộ tộc Tôn thị, mời Tôn thần y theo hắn cùng tới kinh thành.
Hắn đi tới đi lui như gió, không chỉ mang về Tôn thần y, còn một lưới hốt gọn hết những đại phu có tiếng nhất Giang Nam.
Khi trở về, cả người gầy đi một vòng, còn có chút lôi thôi, tiến cung gặp qua Hoàng hậu cùng Thái tử, sau đó liền trở về leo lên giường ngủ.
Hoàng thượng nhìn Đỗ Thiếu Huyên ngay cả giày cũng không kịp cởi, trong lòng ngậm ngùi không thôi.