Chỉ với một khu phố ăn vặt, lại có thể mang lại chuyển biến lớn đến thế đối với bá tánh Lương Thành.
Lắng nghe nàng thao thao bất tuyệt nói về kế hoạch vĩ đại của mình, cảm xúc Tiền đại nhân nhất thời bành trướng, mắt cũng sáng lên.
Là con dân Lương Thành, hơn ai hết, hắn càng mong Lương Thành ngày càng phát triển, ngày càng khấm khá, người người sung túc.
"Ngươi chắc chắn có thể làm được không?"
Mộc Vãn Tình giơ hai ngón tay lên, "Cho ta hai ngày, ta sẽ viết ra một bản kế hoạch, trong đó sẽ trình bày chi tiết mọi thứ, các người cứ xem qua. Còn việc có thể thực hiện hay không còn xem quan phủ có nguyện ý giúp ta hay không."
Với tư cách là một người ngoài cuộc, còn chưa quen thuộc hết sinh hoạt nơi này, tất nhiên vẫn cần người địa phương giúp đỡ, cứ xem như một loại thăm dò cũng là giúp đỡ lẫn nhau.
"Ta thấy quan phủ cũng không phải trả giá bất cứ thứ gì, tại sao lại từ chối việc này chứ? Nếu nó thành công, mọi người đều cùng nhau vui vẻ. Nếu thất bại, quan phủ cũng chẳng mất gì."
Tiền đại nhân cân nhắc một lúc, nàng nói không sai, "Ta không thể không thừa nhận, lời của ngươi đã đả động ta, ngươi đi đi, ta đợi hai ngày."
Mộc Vãn Tình hiểu rõ không có ai có thể từ chối được kế hoạch của nàng, "Vậy ta với tộc nhân của ta còn cần đến báo danh vệ sở không? Đúng rồi, tộc nhân của ta đều là những người có tay nghề rất tốt, đến lúc đó, những tộc nhân ta cũng sẽ mở một cửa hàng ăn vặt. Ta đảm bảo ai ăn qua cũng sẽ khen ngon."
Nàng nói năng có lý có tình, đầy đủ lý do chính đáng, Tiền đại nhân không nỡ từ chối, "Ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ ở tạm thời, hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng."
Mộc Vãn Tình thản nhiên mà nói: "Ta đây cái gì cũng không làm được, chỉ có kiếm tiền là giỏi nhất, đơn giản như ăn cơm uống trà vậy."
Màn khoe ngầm bậc cao này khiến cho mọi người cùng trợn trắng mắt.
Lý Bách Hộ tức đến đỏ mắt, "Tiền đại nhân, như vậy là phạm quy, ta sẽ dẫn bọn họ rời đi."
Cái khác hắn không biết, nhưng có một điều hắn rất rõ ràng: Mộc Vãn Tình có tiền, siêu cấp có tiền.
Hoặc nói chính xác, phía sau nàng chính là một mỏ vàng.
Là tiểu kim oa của hắn, nhất định không được rơi vào tay người khác.
Là của hắn!
Tiền đại nhân nhướng mày, "Quy định là do con người định ra, hiển nhiên cũng có thể sửa đổi. Ngươi cũng đừng nói đây là phá quy củ, ta sẽ báo cáo lên trên, quyết định là ở Đồng Tri đại nhân."
Hắn làm theo quy trình bình thường, Lý Bách Hộ không thể nói được gì thêm nhưng trong nội tâm hắn vô cùng phiền muộn. Hắn căm giận liếc nhìn Mộc Vãn Tình, ai bảo nàng cứ khoe khoang bản thân mình ra như vậy! Khiến cho người khác phải chú ý tới nàng.
Mẹ nó, sao hôm nay chuyện gì cũng không suôn sẻ đến vậy chứ, chỉ muốn đoạt mấy tráng đinh thôi cũng khó như vậy sao?
Tiền đại nhân đưa ra một kiến nghị, "Hay là ngươi chọn người khác đi".
Lý Bách Hộ cười lạnh một tiếng, "Không, ta chỉ thích bọn họ."
Khóe miệng Mộc Vãn Tình cong lên, chuyện này cũng không do ngươi quyết định.
Phương thị bị phân đi khắp các vệ sở, các nhà tan tác, này mới là thao tác bình thường.
Mọi người đều khóc sướt mướt từ biệt với bằng hữu thân thích, hẹn ước về sau lại cùng nhau sum họp.
Ngược lại, Mộc thị nhất tộc bình tĩnh hơn nhiều, vì họ còn có Mộc Vãn Tình.
Trước khi gia chủ Phương gia rời đi, có đến chào hỏi nàng: "Mộc tiểu thư, ngươi có thể thêm Phương gia chúng ta vào trong kế hoạch sắp tới của ngươi không?"
Hắn vốn cho rằng Mộc Vãn Tình đã đủ thông minh, nhưng sự tương phản rõ rệt giữa hai gia tộc đã khiến hắn nhận ra rằng nữ tử này không phải là vật trong ao, nàng thông tuệ đến đáng sợ.
Mộc Vãn Tình và hắn rất hợp nhau, trong trường hợp cần giúp đỡ thì tìm người quen vẫn là tốt nhất, không tốn quá nhiều thời gian mài giũa, tìm hiểu lẫn nhau.
"Tạm thời không được, quá mạo hiểm, sau này hẵng nói."
Trước hết nàng cần phải tiêu hóa hết sức lao động trong gia tộc đã.
Thấy nàng rời khỏi phòng, gia chủ Phương gia yên tâm, "Vậy thì ổn thỏa rồi, nếu có gì thay đổi, mong ngài hãy cân nhắc đến Phương gia đầu tiên."
"Được."