Mộc thị nhất tộc được sắp xếp vào ở trong một khách điếm tồi tàn đổ nát, bốn phía khắp nơi đều là lỗ hổng, nhưng lúc này mọi người đều không thèm quan tâm, tất cả đều đang tập trung vào kế hoạch mà Mộc Vãn Tình đã nói.
Mộc Vãn Tình ở trong căn phòng tốt nhất, vừa vào cửa liền yêu cầu một bộ văn phòng tứ bảo. Nàng đóng cửa lại, tập trung bắt đầu viết bản kế hoạch.
Người tụ tập ngoài cửa càng ngày càng nhiều, nhưng không ai dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Đêm đã khuya, trong một gian phòng lập lòe ánh nến, Mộc nhị gia hơi hơi nhíu mày, "Đã lúc nào rồi mà còn ghi ghi chép chép, phải nhắc nữ nhi này đi ngủ sớm, nếu không thân thể sẽ suy yếu mất."
Hắn giơ tay lên định gõ cửa, nhưng lập tức có người ngăn lại, người đó cẩn thận mà kéo hắn sang hành lang bên cạnh.
"Nhị gia, để cho nàng viết đi, chuyện này liên quan đến vận mệnh tương lai của gia tộc chúng ta, sống tốt hay không, hoàn toàn dựa vào nàng."
Trên quãng đường lưu đày, những người trong gia tộc cứ đi một chút rồi lại nghỉ, lúc đi thì tranh thủ làm đồ thủ công ở trong xe ngựa, khi nghỉ thì chạy đi đốt than, một đám người cứ như vậy lần lượt hóa thân thành những công nhân điên cuồng.
Đường đi mặc dù gian nan, nhưng có chút tiền trong tay, trong lòng bọn họ đều rất thoải mái, chỉ mong chờ sau khi đến Lương Thành có thể an cư lạc nghiệp, sống một cuộc sống an nhàn.
Nhưng sau khi đến Lương Thành, bọn họ bỗng nhiên ý thức được mọi thứ không đơn giản như họ tưởng tượng, họ không quen thuộc với nơi này, cũng không được phép đặt mua tài sản riêng, lỡ như gặp trúng loại quan tham lam tàn bạo thì coi như xui xẻo, tiền trên người cũng không cách nào bảo vệ được.
Chỉ có Mộc Vãn Tình mới có thể cứu bọn họ vào lúc này.
Mộc nhị gia mặc kệ những thứ này, hắn chỉ muốn người nhà mình bình an vô sự.
Cuối cùng, vẫn là Mộc nhị phu nhân tiến lên, "Ngươi đi làm chút đồ ăn khuya, đừng để Tình Nhi đói bụng."
“Được.” Mộc nhị gia xoay người đi vào phòng bếp, nhưng khi đến nơi, cả phòng bếp đều bị hỏng hóc, muốn làm gì cũng không được.
Hết cách, hắn đành quay về phòng lấy một túi bột mì, chuẩn bị làm món mì tươi thủ công.
Mộc Dung Tuyết mang theo một đám người trong nhà chạy tới hỏi hắn, "Nhị thúc, người tiết lộ một chút cho chúng ta về kế hoạch của tam muội… À không, là tộc trưởng."
Mộc nhị gia tức giận trợn mắt nhìn bọn họ, buổi tối sao không ngủ mà còn chạy lung tung, "Ta làm sao biết được?"
Những người này đều là học sinh của thư viện Mộc thị, có thể coi là học sinh do Mộc Vãn Tình dạy dỗ ra, lá gan bọn họ cũng lớn hơn người bình thường.
"Người cũng đừng giấu chúng ta, người là phụ thân tộc trưởng, làm sao có thể không biết chứ?"
Mộc nhị gia không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, "Ta thật sự không biết, những chuyện này ta chưa bao giờ để ý, chỉ cần nghe theo Tình Nhi an bài. Tình Nhi ân oán phân minh, sẽ không bạc đãi người đối xử tốt với nàng."
Mọi người không biết nên hâm mộ hay là ghen tị với hắn nữa.
Mộc nhị gia tuy nhu nhược tầm thường, nhưng lại có một nữ nhi ưu tú như vậy, cả đời ắt hẳn không cần lo lắng.
"Tình Nhi, Tình Nhi."
Mộc Vãn Tình nghe thấy tiếng gõ cửa, liền đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay nhức mỏi, bất tri bất giác không ngờ đã muộn như vậy rồi.
Khi nàng vừa mở cánh cửa ra, liền giật mình thấy bên ngoài tập trung rất nhiều người.
"Cha, nương, sao hai người còn chưa ngủ, mau đi ngủ đi."
Mộc nhị gia không có đi vào mà đưa khay trong tay cho nàng, "Dùng bữa xong thì mau đi ngủ, đừng thức khuya, không tốt cho sức khỏe."
“Con hiểu rồi.” Trong lòng Mộ Vãn Tình ấm áp vô cùng, “Uyển Nhu đâu rồi?”
Mộc nhị phu nhân hiện ở chung phòng với chủ tớ Vu Uyển Nhu, nhất thời đều nắm rõ nhất cử nhất động của nàng, "Nàng ở trong phòng, để ta đi gọi nàng."
“Không, không cần đâu, ngày mai tự con tự tìm nàng ấy.” Mộ Vãn Tình liếc nhìn các tộc nhân bên trong hành lang, khẽ cau mày, “Mau mau quay về nghỉ ngơi, ta sẽ sắp xếp cuộc họp mặt sau khi giải quyết xong việc này. Lúc đó ta sẽ giải thích rõ mọi việc, còn hiện tại ta không có lời nào để nói."
Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, đi thôi, nàng đã nói thì sẽ làm, nói lời giữ lời, đã nói một sẽ không nói hai. Tối nay không có trò gì để xem, vậy thì trở về ngủ thôi.