Mộc Vãn Tình dùng hết một bát cháo rau thanh đạm, sau đó ngồi trở lại bàn cầm bút tiếp tục.
Đêm càng về khuya, thời gian cứ vậy trôi đi, dần dần phía đông mặt trời nhen nhóm xuất hiện.
Một ngày mới đã bắt đầu.
Chiều ngày hôm đó, Mộc Vãn Tình cuối cùng cũng tỉnh, nàng ngáp một cái rồi vươn người đứng dậy.
Nàng dùng hết một bát cháo trứng, giờ ai cho nàng ăn gì thì nàng ăn nấy, cũng không kén chọn gì, dù sao cũng đang mùa đông, cũng không có gì ăn.
Ngay khi vừa đặt đũa xuống, Vu Uyển Nhu cũng vừa lúc đặt chân vào cửa: "Ngươi tìm ta."
Mộc Vãn Tình chỉ tay vào cái ghế đối diện, trực tiếp mở miệng: "Dựa theo thỏa thuận trước đó của chúng ta, bây giờ đã đến Lương Thành, ngươi có thể tự do đi lại, cảm thấy thế nào?"
Vu Uyển Nhu không phải lưu phạm, nàng có thể di chuyển tự do đến bất kì đâu, nhưng nàng lại không có nơi nào để đi, "Ta muốn ở lại đây, bên cạnh ngươi."
Mộc Vãn Tình đã dạy nàng rất nhiều thứ, suy nghĩ của nàng cũng vì thế mà thay đổi rất nhiều, nữ nhân chung quy cũng có thể có nhiều sự lựa chọn, chứ không phải là con rối bị tam tòng tứ đức trói buộc cả đời.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là Mộc Vãn Tình mang lại cho nàng cảm giác an toàn.
Mộc Vãn Tình sai sử Vu Uyển Nhu còn tiện tay, nàng định đào tạo người này thành một bí thư đa năng: “Được, ta sẽ để lại cho ngươi một cửa hàng, đến lúc đó trực tiếp đăng ký danh nghĩa dưới tên của ngươi, ngươi muốn dùng nó kinh doanh buôn bán hay cho thuê đều được cả."
Hai mắt Vu Uyển Nhu sáng lên, "Đó là dạng cửa hàng gì vậy?"
Mộc Vãn Tình cầm lấy thành quả sau một đêm làm lụng vất vả của mình, "Ngươi xem bản thiết kế này đi, cảm thấy thế nào?"
Đây là bản thiết kế do chính tay Mộc Vãn Tình phác thảo ra, trên đó là một khu phố ăn vặt cùng với các cửa hàng ở hai bên đường, phía trước mỗi một cửa hàng đều có một gian hàng, đằng sau là xưởng sản xuất.
"Ta đã cải biến lại, toàn bộ cửa hàng hướng ra mặt tiền đường, phân làm hai tầng. Mặt sau là xưởng, cuối cùng là đến phòng ở, chính giữa có thể đặt một vách ngăn, hoàn toàn không ảnh hưởng gì phía sau, đằng sau chỉ cần mở cửa sau là đi ra ngoài được."
Vì để tiết kiệm không gian, tất cả đều là thiết kế hai tầng, cho dù mỗi không gian chỉ rộng khoảng 50 mét vuông nhưng vẫn đủ chỗ cho một quán ăn vặt.
Còn về phần nơi ở, được chia thành bốn gian trên dưới, đủ cho bốn hoặc năm người cùng ở.
Ngay sau khi nhìn thấy thứ này, Vu Uyển Nhu vô cùng yêu thích, nàng muốn đưa nhũ mẫu đến sống cùng trong một gian phòng nhỏ, "Phòng của ta có thể ở bên cạnh phòng ngươi được không?"
“Được a." Mộc Vãn Tình chỉ tay vào mười điểm ở chính giữa, đây là nàng tự chọn cho mình, “Năm gian của ta, nhị ca, đại ca mỗi người một gian, hai gian cho cha và nương, còn một gian là cho ngươi.”
Bằng cách này, phía sau có thể trực tiếp đả thông, không gian của mọi người sẽ được mở rộng, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều.
Cho dù sau này các huynh trưởng có cưới vợ sinh con, nếu bọn họ muốn tách ra sống riêng thì chỉ cần ngăn ra một khoảng ngăn là đủ.
Tất nhiên, tiền đề là không có thêm nhiều phát sinh như vậy.
“Cứ như vậy, toàn bộ Mộc gia đều có thể được an trí ổn thỏa.” Mộc Vãn Tình cười đầy ẩn ý mà nói: “Chỉ là, bọn họ chỉ có quyền sử dụng, còn ngươi thì có thể xin cấp phòng khế."
Vu Uyển Nhu cực kỳ hài lòng, trong mắt ánh lên những tia sáng rực rỡ, "Tốt nhất là xây dựng thêm một cái giếng, như vậy sẽ dễ dàng lấy nước hơn."
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu đáp: "Có, nhưng ta còn đang cân nhắc nên đặt nó ở khu xưởng hay khu phòng ở."
Chỉ là, nghe nói nơi này thiếu nước, có thể đào giếng được hay không thì phải tìm hiểu trước đã rồi nói sau.
"Vậy vẫn nên đặt tại khu xưởng, dù sao thì kiếm tiền vẫn là điều quan trọng nhất." Dưới sự ảnh hưởng của một đám người cuồng lao động, Vu Uyển Như đã không còn xấu hổ khi nói về tiền nữa.
Tiền là thứ tốt.
"Ừm, để ta suy nghĩ kĩ xem có phương án nào có thể vẹn cả đôi đường hay không."