Đến ngày thứ ba, Mộc Vãn Tình xuất hiện trước cửa nha môn với bản kế hoạch trên tay.
Ngoài Tiền đại nhân, còn có một nhóm quan viên trên mình mặc quan phục, tập trung lại như đi vườn bách thủ xem động vật lạ, chỉ còn thiếu mỗi chiếc kính lúp trên tay để soi cho rõ mà thôi.
Vẻ mặt Mộc Vãn Tình bình thản mặc cho bọn họ quan sát, đôi mắt xinh đẹp của nàng chỉ để ý vào hai người duy nhất mà nàng biết là Tiền đại nhân cùng chủ quan đại nhân. Nàng bước lên trước, nở một nụ cười chào hỏi bọn họ.
Cử chỉ tao nhã đoan trang, điềm tĩnh, rốt cuộc vẫn là một tiểu thư xuất thân con nhà quyền quý.
Nhưng quý nữ bị nhiều người như vậy vây quanh, lại còn là rất nhiều quan viên, đoán chừng cũng sẽ khẩn trương, thất thố.
Tiền đại nhân quan sát thấy nàng bình tĩnh hơn bất kỳ ai, trong lòng không khỏi có chút tán thưởng, chỉ riêng bản lĩnh tu dưỡng thế này của bản thân nàng cũng đủ để vượt qua vô số người khác.
Cho dù là giả vờ, cũng tốt hơn nhiều so với người bình thường.
"Mộc tiểu thư, vị này là Tưởng Đồng Tri đại nhân, còn vị là Tôn Đồng Tri đại nhân."
Lúc này Mộc Vãn Tình mới hướng mắt về hai người này, bọn họ là Đồng Tri đang cùng cai quản của Lương Thành, một người mang dáng dấp oai hùng của người trẻ tuổi, họ Tưởng, là vị hôn phu của đại tiểu thư Đỗ gia.
Vị họ Tôn này đang độ trung niên, là một văn sĩ hào hoa phong nhã, cũng là tâm phúc tin cậy nhất của Đỗ soái, là người giỏi mưu lược.
"Mộc Vãn Tình bái kiến Tưởng đại nhân, bái kiến Tôn đại nhân."
Tiền đại nhân giới thiệu họ theo thứ tự như thế nào, nàng cũng sẽ chào hỏi theo thứ tự như vậy. Nàng không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Tôn Đồng Tri đại nhân hơi híp mắt, "Nghe nói ngươi có ý định xây dựng một khu phố ăn vặt."
Thế này gần giống như tam đường hội thẩm, chỉ là tâm lý của Mộc Vãn Tình vẫn rất bình ổn, nàng đáp: "Đúng vậy, đây là kế hoạch ta đã viết trong một đêm, mời các đại nhân cùng xem."
Nàng ghi chép rất rõ ràng chi tiết, từ các bước chuẩn bị sơ bộ, mua hàng làm sao, xây dựng phố ăn vặt như thế nào, khai trương và vận hành ra sao, thậm chí các chi phí cần thiết đều đã được tính toán, chi tiết đến từng chỗ.
Ngay cả bản vẽ kiến trúc tổng thể của khu phố ăn vặt cũng được nàng dâng lên.
Trông rất phức tạp, ghi chép chi chít, nhưng nhìn trông rất đáng tin.
Chúng quan viên xúm lại cùng nhau xem qua bản kế hoạch dày cộm của nàng, mỗi người đều tỏ ra sắc mặt khác nhau.
Tôn Đồng Tri cầm bản vẽ kiến trúc tổng thể của khu phố ăn vặt lên, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, tjiws này quá cụ thể, chỉ cần nhìn là có thể hiểu được.
Kỹ thuật vẽ này hình như là một trường phải kiểu mới?
Mộc Vãn Tình không chỉ trình lên bản vẽ, mà còn đứng một bên phân tích từng khâu.
Cuối cùng, nàng đưa ra một câu kết luận, "Chỉ khi dòng tiền lưu động thay đổi thì nền kinh tế của cả thành mới có thể được thúc đẩy. Điều mà Lương Thành cần bây giờ là một nền sản xuất công nghiệp trụ cột."
Còn việc chọn loại sản xuất công nghiệp nào làm trụ cột, còn cần mấy người tự mình suy nghĩ rồi.
“Hiện giờ, ta còn thiếu một nông trang để trồng các loại rau củ và trái cây. Chỉ bằng cách này, mới có thể vượt thác lội ngược dòng."
Tưởng Đồng Tri hơi cau mày, "Nhưng, một khi giao cho ngươi nông trang, ngươi sẽ điều hành những thứ này như thế nào?"
Vừa nghe đã biết là người ngoài nghề, Mộc Vãn Tình cảm thấy hắn chẳng qua trở thành Đồng Tri cũng chỉ là ngồi tọa trấn, dù sao thì hắn cũng là con rể của Đỗ gia.
"Ngành sản xuất là gì như thế nào? Chính là tên gọi chung của các loại hành vi kinh tế cùng loại của vô số nhà, chỉ có một nhà, làm sao có thể là ngành sản xuất? Nông trang của ta có vai trò dẫn dắt, cho mọi người biết được, thị trường đang cần những thứ gì, thậm chí có thể bán ra hạt giống cho mọi người, giúp chúng ta cùng nhau kiếm tiền."
Tưởng Đồng Tri nhịn không được, không thể không hỏi, "Tại sao ngươi không phát hạt giống?"
Hắn xuất thân võ quan, chỉ phụ trách việc trong quân doanh, còn việc đồng án và quản lý thành vụ đều thuộc phạm vi quản hạt của Tôn Đồng Tri.