Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 257 - Chương 257.

Chương 257. - Chương 257. -

Mộc Vãn Tình cố nén không trợn tròn mắt, "Bản chất của con người chính là không biết trân trọng những thứ miễn phí."

Tất cả các quan viên có mặt đều im lặng, Tưởng Đồng Tri mím môi, "Vậy làm sao ngươi có thể đảm bảo rằng nông trang của ngươi sẽ phát triển tốt?"

Mộc Vãn Tình vô cùng không kiên nhẫn, chuyện này thì có gì mà đảm bảo, “Chuyện đơn giản như vậy mà ta không làm được thì không bằng dùng dây treo cổ tự vẫn cho xong. Ta chỉ có thể nói ta đây không chỉ có một mình, sau lưng ta còn có người."

Chúng quan viên nghe xong khóe miệng đều giật giật, nhưng sự kiêu ngạo này cũng không khiến họ khó chịu, thậm chí còn có chút đáng yêu, thật sự là kỳ quái.

Tưởng Đồng Tri chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên nói ra một câu kinh người: "Một vấn đề cuối cùng, ngươi không sợ làm lớn chuyện sẽ bị quan phủ tịch thu tài sản sao? Ngươi phải biết, cho dù sau lưng ngươi có người, nhưng thân phận hiện tại của ngươi vô cùng xấu hổ, quan phủ có sung công quỹ thì cũng là chuyện bình thường."

Sau câu này, không khí tại hiện trường bỗng chốc trở nên căng thẳng.

“Ha ha ha.” Mộc Vãn Tình cười to một tiếng cũng đánh vỡ đi bầu không khí yên lặng.

Tưởng Đồng Tri cảm giác nàng đang cười nhạo mình, không hài lòng nói: "Ngươi cười cái gì?"

Mộc Vãn Tình vẫn thích nói chuyện với quan võ hơn, có chuyện đều nói thẳng ra, vô cùng ngay thẳng, rất tốt.

Không giống như quan văn, đoán tới đoán lui, cho tới khi ngươi đoán ra chúng ta lại nói chuyện.

"Quan phủ Tây Lương sẽ ngu ngốc đến mức giết gà lấy trứng sao? Nếu đã có thể xây dựng một khu phố ăn vặt, tự nhiên ta cũng có thể kiến ​​tạo vô số con phố đặc sắc, tạo thành một khu phố thương mại sầm uất."

Ánh sáng trong mắt nàng ấy khiến cho mọi người đều phải ghé mắt nhìn, thật là một nữ tử vô cùng gan dạ.

Một vị quan không nhịn được mà nói ra: "Ngươi thật kiêu ngạo."

Mộc Vãn Tình nhướng mày, "Không sai, ta tương đối hiểu rõ về năng lực của mình."

Hầu hết các quan viên của Lương Thành đều ở đây, vậy thì hãy để họ mở mang kiến thức một chút, ấn tượng đầu tiên vẫn là quan trọng nhất.

"Mộc thị nhất tộc nhiều người như vậy, già trẻ lớn bé đều có đủ. Mà ta, từ một nữ nhi của nhị phòng thứ xuất, bây giờ lại trở thành tộc trưởng của bọn họ. Tại sao chứ?"

"Thời điểm ta rời khỏi kinh thành, ta cùng quan sai các đại ca không quen biết nhau, nhưng bây giờ, bọn họ đều là thuộc hạ trung thành nhất của ta. Tại sao chứ?"

“Lúc rời kinh thành, ta chỉ có bốn bộ quần áo, nhưng bây giờ, ta có tiền để xây dựng một khu phố ăn vặt. Tại sao chứ?”

Sau khi liên tiếp đặt ra ba câu hỏi, các câu hỏi của nàng đều đã chạm đến nội tâm của chúng quan viên, đây cũng là điều bọn họ muốn biết. Tại sao chứ? Dựa vào cái gì?

Đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến tất cả bọn họ tụ tập ở đây, nghĩ mãi mà không thông.

Mộc Vãn Tình sờ sờ mặt của nàng, "Dựa vào phẩm đức cao thượng để lấy đức phục nhân của ta sao? Hay là dựa vào vẻ đẹp của ta sao?"

“Cả hai đều không.” Nàng dùng giọng điệu trêu chọc, thoải mái lại hài hước, “Nằm thắng? Thời buổi này còn có loại chuyện tốt như vậy, cái ngài tin nổi sao? Viện cớ, đều là viện cớ mà thôi."

Nàng hiểu rõ bản thân, nền tảng không tồi, nhưng tuổi còn nhỏ còn chưa nẩy nở, không cách nào so sánh với một Mộc Cẩm Dao quốc sắc thiên hương.

Hơn nữa, có nam nhân nào lại bị cái đẹp che mù con mắt bao giờ? Thứ gọi là hồng nhan hạ thủy chỉ là cái cớ để che đậy sự vô năng vô đức của nam nhân mà thôi.

"Các ngài có muốn biết nguyên nhân tại sao không?"

Mộc Vãn Tình chỉ vào đầu mình, "Ta có cái này."

“Ai mà chẳng có đầu?” Một gã quan viên nhịn không được, muốn áp chế nhuệ khí của nàng.

“Tất nhiên mọi người đều có đầu, nhưng không phải ai cũng có não.” Mộc Vãn Tình cười nói: “Ta là thiên tài trăm năm hiếm có, xin chư vị hãy trân trọng ta."

Chúng quan viên:…

Bọn họ chưa từng thấy một thiếu nữ vừa tự tin lại còn cao ngạo đến như vậy.

Mộc Vãn Tình cảm thấy tự khen mình cũng chả có gì xấu, nàng có kiến ​​​​thức vượt xa hơn nhiều so với những người có mặt ở đây.

Đó là lợi thế của nàng.

Bình Luận (0)
Comment