Mọi người đều háo hức trông theo Lý đội phó để xem hắn bốc được thứ gì.
Lý đội phó không chần chờ, cầm lấy rồi đi xuống, chọn trúng một viên giấy, mở ra xem lập tức mừng rỡ kêu lên: “Bánh kẹp thịt, thứ tốt.”
Đây là món mà bọn hắn đã ăn qua trên đường, thịt kho nạc mỡ đan xen được kẹp trong bánh bao chay, cắn một miếng tất cả đều là nước thịt, đặc biệt thoả mãn.
Hắn còn thay các huynh đệ trở lại kinh thành bốc, có bánh tương hương, bánh bao thịt tươi, lương bì, tào phớ, tiểu màn thầu sốt gà, bánh quai chèo, bánh củ cải, bánh rán nhân hẹ, mì gạo.
*Đồ ăn của Trung Quốc.
*Đồ ăn của Trung Quốc.
Lý đội phó bốc cho mình bánh nướng cải khô*: “Món này ta chưa từng ăn qua, nhưng khẳng định ăn rất ngon.”
*Một loại bánh của Trung Quốc.
*Một loại bánh của Trung Quốc.
Trước khi bốc thăm, Mộc Dung Tuyết tạm thời ôm chân Phật, lạy một cái với trời, trong miệng còn lẩm bẩm niệm mấy câu: “Phù hộ ta bốc được thứ tốt một chút.”
Nàng cẩn thận bốc hai viên giấy, mọi người trong phòng đều chạy qua.
“Bánh rán ngũ cốc, bánh hoa mai, đây là món gì?”
Mộc Vãn Tình hơi hơi mỉm cười: “Đều là đồ mà ta thích nhất.”
Nàng xây dựng một cái phố ăn vặt, cũng là vì thuận tiện thỏa mãn ham mê ăn uống của mình.
Muốn ăn cái gì lúc nào cũng có, thuận tiện lại bớt lo lắng.
Mộc Dung Tuyết yên tâm, vậy khẳng định không tồi.
“Uyển tỷ đâu, nàng rút được cái gì?”
“Là bánh đúc đậu đỏ.” Mộc Vãn Tình đã sớm sắp xếp xong xuôi, bánh đúc đậu đỏ đẹp mắt lại ăn ngon, lúc làm lại không có quá nhiều khói dầu, rất thích hợp để nữ hài tử lập nghiệp.
Về phần phụ mẫu, Mộc Vãn Tình an bài món kho, một món canh thập cẩm tẩm ướp mọi thứ.
Đại ca là cửa hàng trà sữa, nhị ca là bánh trứng gà, mà năm gian cửa hàng mặt tiền của Mộc Vãn Tình thì dùng để mở quán lẩu.
Không sai, lẩu là món nàng yêu thích nhất.
Tên tiệm cũng đã nghĩ kỹ rồi, Lẩu Mộc Thị Trăm Năm.
Mỗi nhà đều rút được một phần ăn vặt, tò mò nhìn đông nhìn tây, hỏi thăm người khác rút trúng cái gì.
Mộc Vãn Tình nhàn nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi, buổi sáng mỗi ngày đi xây phòng, buổi tối học nấu ăn, mỗi đêm dạy năm người, nguyên liệu tự chuẩn bị, ngày thường tự luyện tập, chỉ khi ta phát cho các ngươi chứng chỉ đủ tư cách mới có thể mở cửa hàng, nếu không…”
Tộc nhân đều lo lắng: “Nếu không thì sao?”
Mộc Vãn Tình đem tầm mắt đảo qua mỗi người, ánh mắt đi đến nơi nào, mọi người đều khẩn trương ngừng thở.
“Những kẻ ngu ngốc thì không có tư cách mở cửa hàng, ta sẽ không để bất cứ ai làm ảnh hưởng tới chiêu bài của ta, huỷ hoại danh tiếng của phố ăn vặt.
Không học được thì đem cửa hàng mặt tiền cùng bí phương của món ăn vặt đó cho tộc nhân khác thuê, dựa vào tiền thuê để sống qua ngày. Đương nhiên, người khác ăn thịt thì ngươi chỉ có thể ăn canh, ai bảo ngươi không biết cố gắng chứ.”
Được rồi, nàng cũng không nói sai gì.
Đồ ăn không đạt tiêu chuẩn, xác thực sẽ ảnh hưởng tới khu phố.
Vậy phải làm sao bây giờ? Trong nhà luôn phải có một người khéo tay, vậy cả nhà cùng nhau học đi.
Vốn còn định tư tàng, giữ công thức bí mật ở trong tay của mình, nhưng đại gia đầu lập tức thay đổi chủ ý, học xong trước rồi lại nói.
Vừa mới vào xuân, Mộc Vãn Tình đã cho xây dựng một cái lò gạch ngay tại khu đất hoang của nhà mình, tự mình nung gạch để dùng.
Trước mắt đều là những ngôi nhà gỗ phủ đầy bùn đất, Mộc Vãn Tình cho rằng chúng không đủ phòng cháy, không đủ thoáng gió.
Đất sét được đào từ những ngọn đồi cằn cỗi, cát mịn ở khắp mọi nơi, tất cả đều là thứ có sẵn.
Sau đó mua than đá từ quan phủ, một loại đá màu xám đen là chất thải rắn được thải ra trong quá trình chế tạo than.
Pha thêm nước theo tỷ lệ nhất định để làm thành từng khối phôi thô, đem phơi nắng, sau khi cố định và tạo hình thì đưa vào lò nung.
Mộc Vãn Tình đưa tất cả tộc nhân trên mười ba tuổi đến làm việc, theo sự phân nhóm trước đó, mỗi người tự lo công việc của mình và vận hành theo dây chuyền sản xuất.
Từng có kinh nghiệm đốt than và làm xà phòng nên mọi người phối hợp rất ăn ý.
Mỗi ngày đều rất mệt mỏi, nhưng vẫn tràn đầy hy vọng, mười phần nhiệt tình.