Tiền đại nhân sửng sốt một chút, ngay sau đó hơi hơi nhíu mày, "Cái này chỉ sợ có chút khó, người ta là tổ nghiệp, mặc dù đã sớm lụi bại, nhưng vẫn luôn gắn bó ở đó."
Mộc Vãn Tình nhíu mày, "Trước giúp ta hỏi qua thử, có được hay không đều tạ ơn ngài."
Mặc dù khách điếm rất tồi tàn, nhưng từ đó đến con phố ăn vặt chỉ mất một khắc, vẫn rất thuận tiện.
Nếu như cải biến nơi đó thành tửu lâu, thế thì vẫn rất có triển vọng.
Một âm thanh kinh hoảng bỗng nhiên vang lên, "Tộc trưởng, tộc trưởng, không tốt, đã xảy ra chuyện, đại ca ngài bị bắt đi."
Sắc mặt Mộc Vãn Tình biến đổi, bước nhanh lao ra ngoài, "Ngươi nói cái gì? Các ngươi không phải đi tu sửa tường thành sao? Ai bắt đại ca ta đi.."
Mộc Tế là người cùng đi theo, nhưng lúc này cả người đầy tro tàn, mặt đều sưng lên.
"Là cái tên Lý Bách Hộ kia." Hắn vừa tức vừa giận kể lại chuyện phát sinh vừa rồi.
Bọn hắn cầm xi măng đi trợ giúp tu sửa tường thành, vốn dĩ đang tốt đẹp, nhưng lúc sắp kết thúc thì Lý Bách Hộ đằng đằng sát khí đi đến, trực tiếp ra lệnh cho thủ hạ bắt bọn họ.
Đặc biệt không nói đạo lý, cực kỳ ngang ngược.
"Mục tiêu của hắn là Mộc đại ca, ta là thừa dịp hỗn loạn mới chạy ra báo tin."
Mộc Vãn Tình híp đôi mắt nguy hiểm lại, cẩu vật, lại dám động vào người nhà của nàng.
Muốn chết, vậy liền tác thành cho hắn.
"Tiền đại nhân, đại ca ta là phụng mệnh lệnh của ngươi đi làm việc, Lý Bách Hộ không nói lời nào liền bắt người, rõ ràng là đánh vào mặt ngươi, ta không biết giữa hai người các ngươi có ân oán, nhưng xin ngươi lập tức hỗ trợ cứu người của ta ra.”
Tiền đại nhân có chút ngây ngốc, theo bản năng phản bác, "Ta không có ân oán gì với hắn."
Mộc Vãn Tình tâm tư xoay chuyển, đến cùng là vì cái gì?
Theo lý thuyết, bọn họ đều ở dưới danh nghĩa của phủ Đô Ty, dưới quyền quản chế của phủ Đô Ty, không có quan hệ trực tiếp nào cùng với Lý Bách Hộ.
Lý Bách Hộ có lý do gì để trói người chứ?
"Phải không? Trước kia không có, vậy bây giờ có, Tiền đại nhân, nếu ngài không đáp trả, về sau liền ngồi không xong vị trí này, Mộc thị nhất tộc chúng ta nguyện ý vì ngài ra mặt."
Tiền đại nhân da đầu tê rần, đây là muốn kéo hắn vào sao, không được, tuyệt đối không được.
"Trước đừng xúc động, trước hết ta để cho người đi nghe ngóng tình huống đã…. Này, ngươi muốn đi đâu?"
Mộc Vãn Tình đã xông về hướng cửa sau, cất giọng kêu lên, "Nhị ca, triệu tập tất cả mọi người đi theo ta, chuẩn bị xe ngựa, động tác phải nhanh."
Mộc Tử Ngang cũng vội vàng gấp gáp, không nói hai lời liền làm theo.
Mắt thấy sắp xảy ra chuyện lớn, Tiền đại nhân không khỏi nóng nảy, "Mộc Vãn Tình, ngươi không thể gây chuyện, ngươi là phạm nhân lưu đày, đối đầu với Lý Bách Hộ tự nhiên thấp hơn một bậc, không chiếm được lợi gì."
Toàn thân Mộc Vãn Tình tản ra khí lạnh, "Ta chỉ biết là, ai dám động đến người nhà của ta, ta liền muốn hắn chết không toàn thây."
Tiền đại nhân lần đầu tiên biết nữ hài tử còn có thể cường thế như vậy, ngăn cản đường đi của nàng, "Ngươi là đang kéo lấy hơn một trăm người chết chung, trong tay hắn có rất nhiều binh sĩ, các ngươi tay không tấc sắt, ngươi không thể tùy hứng như thế…."
Hắn là vì Mộc Vãn Tình suy nghĩ, một nhân vật ưu tú như Mộc Vãn Tình không nên ngã xuống tại đây.
Mộc Vãn Tình cười lạnh một tiếng, "Ai dám ngăn cản con đường của ta, người đó sẽ là kẻ thù không đội trời chung với ta, ta đối với kẻ thù từ trước đến nay là gió thu quét lá vàng, tuyệt đối không khoan dung.”
Mặt mày nàng ẩn chứa sát khí, khí thế kinh người.
Tiền đại nhân gặp phải không khỏi âm thầm kinh hãi, "Các ngươi chỉ có hơn một trăm người, căn bản không phải là đối thủ của Lý Bách Hộ, đây là đi chịu chết, một thân tài hoa của ngươi sớm muộn một ngày nào đó cũng sẽ ra mặt, trước lúc này nhất định phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn đến cùng…”
Chỉ cần đi trước một bước, có rất nhiều biện pháp lấy lại công đạo.