Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 267 - Chương 267.

Chương 267. - Chương 267. -

Mộc Vãn Tình nhìn chằm chằm hắn, một đôi mắt đen rực lửa, "Như thế nào mới là người nhà, là đánh bạc tính mạng cũng muốn bảo vệ người, người trên đời này, có một số việc biết rõ không thể làm mà vẫn làm, nghĩa vô phản cố, dùng hết tất cả sức lực, đây mới là cuộc sống, đây mới là người."

Nàng ôm lấy lồng ngực đau nhói, "Ta nhiệt huyết còn chưa lạnh, cho dù có phải chết cũng không sợ hãi."

Tiền đại nhân nhất thời bị khí thế nghiêm nghị trên người nàng doạ sợ, ngây ra như phỗng, trên người nàng lại có một loại sát khí.

Mộc thị nhất tộc đều chạy tới, vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm túc.

Mộc Vãn Tình đảo mắt qua nhìn mỗi người, chỉ nói một câu, "Hiện tại ta muốn đi cứu đại ca ta, không sợ chết thì đi theo ta."

Nàng nhặt lên một cây gậy dưới mặt đất, quay người nhảy lên xe ngựa.

Phu thê Mộc nhị gia cùng Mộc Tử Ngang không chút nghĩ ngợi đuổi theo, người nhà của bọn họ do bọn họ bảo vệ.

Những người khác nhìn nhau, vội vàng nhặt vũ khí vừa tay nối đuôi nhau chạy tới đuổi kịp bọn họ.

Vào thời điểm này, Mộc gia phân tán bấy lâu cuối cùng cũng đã có linh hồn gia tộc và lực lượng gắn kết.

Mộc Dung Tuyết cắn chặt răng, dậm dậm chân, cuối cùng vẫn lựa chọn đuổi theo.

Mới vừa đi hai bước, cánh tay liền bị người khác túm lại gắt gao, là Mộc tam phu nhân, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng thất thố, "Tuyết Nhi, ngươi đừng đi, quá nguy hiểm, một nhà lớn nhỏ chúng ta đều trông cậy vào ngươi.”

Mộc Dung Tuyết sắc mặt chua xót nói: "Tổ lật nào còn trứng lành? Nương, Mộc Vãn Tình là tộc trưởng của Mộc thị nhất tộc, cũng là thần hộ mệnh của Mộc thị, nàng còn, Mộc thị còn, nàng không còn, Mộc thị… tan thành mây khói, chúng ta đều không sống được."

Nàng hiểu rất rõ ràng, là Mộc Vãn Tình một đường che chở bọn họ, bảo vệ tính mạng của bọn họ.

Cũng là Mộc Vãn Tình ngăn cơn sóng dữ, thoát khỏi vận mệnh làm nô dịch cho Lý Bách Hộ.

Là Mộc Vãn Tình chỉ rõ cho bọn họ một con đường sáng, để bọn họ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà tồn tại.

Là Mộc Vãn Tình dạy bọn họ rất nhiều thứ, cho bọn họ mở ra một con đường hoàn toàn mới.

Không có Mộc Vãn Tình, bọn họ sẽ thành năm bè bảy mảng, không còn tồn tại nữa.

"Nương, cái này không chỉ là chuyện của riêng nhị phòng, càng là chuyện liên quan đến sống chết của toàn gia tộc chúng ta, nếu không giữ được Mộc Tử Thành, chúng ta sẽ lâm vào tình huống như thế nào? Là bất kỳ ai cũng có thể dẫm chân lên chúng ta, đem chúng ta dẫm chết.”

Sau khi nói xong những lời này, nàng dùng sức đẩy tay Mộc tam phu nhân ra, cũng không quay đầu lại nhìn mà chỉ lo đuổi theo.

Mộc tam phu nhân nhìn xem bóng lưng nàng đi xa, hốc mắt đỏ bừng, nhưng cũng không cản nữ nhi lại nữa.

Tiền đại nhân như mộng như tỉnh gọi thủ hạ tới: "Nhanh đi thông báo…"

Hắn chần chờ một chút, cũng không muốn xé mọi chuyện lớn ra thêm, "Thông báo cho Nghiêm thủ thành, để hắn ngăn người lại.”

Động tác của hắn rất nhanh, đáng tiếc, người hắn gặp phải là Mộc Vãn Tình.

Mộc Vãn Tình là ai, nếu nàng đã muốn làm gì, dù phải dùng đến cách nào nàng cũng phải làm cho được.

Quan tướng thủ cửa thành nhìn thấy xe ngựa chạy nhanh như chớp, vội vàng đem người ngăn lại, "Người nào?"

Mộc Vãn Tình thò đầu ra, "Vị đại nhân này, ta họ Mộc, Mộc Vãn Tình, người vừa rồi đưa nước bùn tới là đại ca ta, hiện tại hắn ở đâu?

Quan tướng ngây ngẩn cả người, trong mắt lóe lên một tia rối rắm.

Lại nói đến, người ta có lòng tốt đưa nước bùn đến, bọn họ lại không bảo vệ tốt cho người ta, cảm thấy thẹn trong lòng.

Chỉ là, tên Lý Bách Hộ kia nổi tiếng là ngang ngược, hơn nữa tỷ tỷ của hắn lại gả vào Đỗ gia, là tộc tức của Đỗ soái.

Hắn nào dám đắc tội chứ.

"Lý Bách Hộ hắn…. Có chỗ dựa, các ngươi không được phép tụ tập ẩu đả.”

Mộc Vãn Tình chỉ ngón tay về phía tường thành được tu sửa phía trước, mặt mày đạm mạc như tuyết, “Muốn công thức phối xi măng sao? Muốn thì liền tránh ra cho ta.”

Bình Luận (0)
Comment