Quan tướng ngẩn người, Mộc Vãn Tình tựa tại trên cửa sổ xe, mắt nhìn thẳng dẫn người đi ngang qua thủ vệ.
Thủ vệ chần chờ một chút, nhẹ giọng hỏi thượng quan, "Thật sự không ngăn cản sao? Ta cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện."
Sắc mặt quan tướng đổi tới đổi lui, cuối cùng con mắt biến đổi, "Vừa rồi người nào đi qua? Ta cái gì cũng không nhìn thấy."
Thủ vệ:....
Lý Bách Hộ đón ánh chiều tà hoàng hôn cưỡi ngựa về doanh địa, cả người đều đắc ý.
Ngay lúc sắp trở lại nơi ở của mình, đằng sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
"Tất cả đều dừng lại, họ Lý, dừng lại cho ta." Một tiếng quát dữ dội bỗng nhiên vang lên.
Lý Bách Hộ quay đầu lại, chỉ thấy mấy chục cỗ xe ngựa vùn vụt lao tới, trên chiếc xe ngựa cầm đầu là một thiếu nữ áo trắng tóc đen tung bay theo gió, mặt mày nghiêm nghị, giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, lộ ra vẻ sắc bén kiêu ngạo.
Trong nháy mắt, một đoàn người Lý Bách Hộ đã bị xe ngựa Mộc gia đuổi kịp, bao vây xung quanh.
Lý Bách Hộ giận tím mặt, vèo một tiếng rút trường kiếm ra, "Các ngươi muốn tạo phản sao? Đừng quên, các ngươi là phạm nhân lưu đày, cho dù ta có đem giết tất cả các ngươi, triều đình cũng sẽ không định tội ta."
Hắn căn bản không để đám phạm nhân lưu đày này vào mắt, cho dù chết đi mấy người cũng không tính là gì.
Mộc Tử Ngang nhìn thấy Mộc Tử Thành bị ném lên lưng ngựa, máu me đầy người, vừa tức vừa giận nói: "Thả đại ca ta ra."
Tất cả mọi người đều nhảy xuống xe ngựa, Mộc Vãn Tình cầm đầu xông đến phía trước.
Mộc Tử Thành bị trọng thương hơi thở thoi thóp, ý thức chìm chìm nổi nổi, nghe được âm thanh quen thuộc cả người đều chấn động, "Đừng quan tâm đến ta, các ngươi mau trở về đi."
Nước mắt Mộc nhị phu nhân chảy xuống, đau lòng đến phát khóc.
Lý Bách Hộ đặt trường kiếm ngay tại cổ Mộc Tử Thành, giả vờ chém xuống, đầu óc Mộc Tử Thành trống rỗng, ngơ ngác nhìn trường kiếm rơi xuống.
Hắn sắp chết sao?
"Không không không, không muốn." Mộc nhị phu nhân bị dọa sợ, toàn thân xụi lơ trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng.
Trước mắt Mộc nhị gia từng đợt biến thành màu đen, thân thể lung lay sắp đổ.
Trong mắt Mộc Vãn Tình loé lên tia tức giận điên cuồng,"Dừng tay, ngươi muốn cái gì?"
Trường kiếm cách cổ Mộc Tử Thành chỉ có một tấc mới ngừng lại, Lý Bách Hộ không hề sợ hãi, dương dương đắc ý nói, "Ta muốn năm vạn bạc cùng công thức phối xi măng."
Mộc Vãn Tình càng tức giận, càng kiềm chế và tỉnh táo, “Hoá ra là vì tiền, sao ngươi không nói sớm một chút, mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng.”
Nhìn thấy nàng đồng ý sảng khoái như vậy, Lý Bách Hộ xoay chuyển tròng mắt, "Ta đổi lại chú ý, ta muốn mười vạn lượng bạc lại thêm công thức phối xi măng."
Mộc Vãn Tình híp đôi mắt lại, cũng không sợ ăn no bể bụng. "Có thể, trước tiên thả người trước."
Lý Bách Hộ lại không làm, "Nghe nói ngươi đa mưu túc trí, ta cũng không dám trước thả người ra trước, ngươi đem công thức phối xi măng cùng ngân phiếu cho ta trước."
Hắn giày vò lặp đi lặp lại, rõ ràng là không giữ chữ tín.
Mộc Vãn Tình nhàn nhạt hỏi lại, "Vậy ta làm sao tin tưởng ngươi cầm đồ vật rồi sẽ thả người chứ?"
"Có tin hay không là tùy ngươi, xem vận khí của ngươi đi." Lý Bách Hộ nói ra lời chẳng biết xấu hổ như thế, nhưng làm đám người tức điên lên, nắm đấm đều cứng rắn.
Rất muốn đánh hắn!
Mộc Vãn Tình nhìn chằm chằm Lý Bách Hộ, trầm mặc nửa ngày, "Như vậy đi, ta đưa công thức phối xi măng trước , chờ ngươi thả người ra, ta lại đưa ngân phiếu."
Nàng đã lùi một bước, trước tiên đem người cứu ra rồi lại nói.
Ai ngờ, Lý Bách Hộ lại nói ra một câu: "Ta lại đổi chủ ý, ta muốn tiểu nha đầu ngươi làm ấm giường cho ta.”
Mọi người trong Mộc thị nhất tộc đều không dám tin tưởng trừng mắt với Lý Bách Hộ, không thể tin vào tai của mình, vô sỉ đến cực điểm.
Hắn làm sao dám nói ra những lời như vậy?
Mộc Vãn Tình thần sắc lại phi thường bình tĩnh, giống như không liên quan đến mình mà chỉ là người đứng xem, "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa."