Mộc Vãn Tình thấy kì lạ liền hỏi ngược lại, "Đúng vậy, bọn ta là bằng hữu, trao đổi vài thứ cũng cần phải báo cáo với người ngoài sao?"
Tâm tư của Tưởng Đồng Tri trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, “Trao đổi thứ gì cơ?"
Mộc Vãn Tình khịt mũi ghét bỏ, hắn hỏi nhiều quá, "Cái này thì không thể nói cho ngươi rồi.”
“Ngươi…”, Tưởng Đồng Tri im lặng một hồi, “Bằng hữu ngươi tên gì?”
“Đỗ Thiếu Huyên, ngươi quen hắn sao?” Mộc Vãn Tình hơi cau mày, không lẽ nàng đoán đúng, có tư thù “A, trước tiên ta phải làm rõ một chuyện, những chuyện này là do ta làm, không liên quan tới hắn, ta sẽ chịu trách nhiệm về hành động của mình, hắn không biết gì cả.”
Đỗ Thiếu Huyên là ân nhân cứu mạng của nàng, về tình về lí mà nói nàng không muốn liên luỵ hắn.
Đây cũng là một trong những lí do mà nàng ta không sử dụng lệnh bài.
Tưởng Đồng Tri bối rối đến mức không nói nên lời, “Hai người quen biết nhau như thế nào?”
Mộc Vãn Tình không nghe ra được ác ý, chỉ đầy sự khó xử, nàng nhanh trí đáp, “Hắn là ân nhân cứu mạng của ta.”
Nàng điều tra được tên thật của nhi tử độc nhất của Đỗ soái, là Đỗ Vũ Trạch, là tên Hoàng thượng đích thân ban cho, cao quý vô cùng.
Cho nên, Đỗ Thiếu Huyên không thể là người thừa kế Đỗ gia.
Trong đầu Tưởng Đồng Tri vụt qua nhiều suy nghĩ, “Hắn không nói bản thân là ai sao? Hắn có biết thân phận của ngươi không?”
“Bằng hữu tương giao quý ở tấm lòng, những cái khác không quan trọng.” Mộc Vãn Tình không muôn liên luỵ Đỗ Thiếu Huyên, tỷ tỷ của Lý Bách Hộ cũng là người Đỗ gia, lỡ như lại hại hắn phải chịu thù oán đó thì không nên.
Nàng đã nhiều lần mạo danh sử dụng thân phận của Ngũ hoàng tử để hành sự, cáo mượn oai hùng, đó là bởi vì kết thù.
Nhưng, Đỗ Thiếu Huyên là ân nhân cứu mạng của nàng, càng thật lòng thì càng không lợi dụng.
Hơn nữa, tình người càng dùng càng ít đi, phải dùng vào những lúc nguy cấp.
Không phải nguy hiểm đến tính mạng, nàng sẽ không dùng tới lệnh bài này.
Lúc Đỗ Thiếu Huyên nghiêm túc giao lệnh bài cho nàng ta, cũng có ý này.
Trước mắt, vẫn chưa đến lúc đó.
“Được rồi, ta chỉ nói một câu, Hoàng thượng vẫn rất quan tâm đến Tây Lương thành, giờ xi măng đã là của Hoàng thượng, giờ giết ta thì cũng chẳng sao, nếu không ngoài dự đoán, mấy tháng sau sẽ có thánh chỉ.”
Bóp tay, Lương thành và kinh thành cách nhau cũng quá xa.
Tưởng Đồng Tri thấy nàng cố muốn chuyển trọng tâm, làm lu mờ sự tồn tại của Đỗ Thiếu Huyên, ngược lại có chút tin tưởng.
Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ: "Ta có lý do hoài nghi Đỗ Thiếu Huyên âm mưu sau lưng cầm đầu tất cả chuyện này, ý đồ đối phó Đỗ gia quân của chúng ta, phải không?"
Sắc mặt Mộc Vãn Tình trầm xuống, là ai, "Hoang tưởng cũng là bệnh, uống thuốc đi."
Sắc mặt Tưởng Đồng Tri rất nghiêm túc: "Ngươi đây là phủ nhận sao."
Tình hình hiện tại không rõ, Mộc Vãn Tình không muốn kéo thêm Đỗ Thiếu Huyên vào vụ này, "Đúng vậy, hắn không thông minh bằng ta."
Tưởng Đồng Tri:...
Có vẻ như nàng thực sự không biết danh tính của Đỗ Thiếu Huyên. Đỗ Vũ Trạch , tự, Thiếu Huyên.
Đỗ Thiếu Huyên là tên được chính Hoàng thượng ban cho, nhưng lúc mới sinh, Đỗ lão tướng quân đã đặt tên cho tôn tử của mình là Thiếu Huyên.
Bọn họ cũng không biết làm thế nào, được Hoàng thương ban tên là niềm vô thượng quang vinh, lấy làm đại danh, còn Thiếu Huyên chỉ là tự.
Tuy nhiên, theo quy định , nam 20 mới có “tự” , còn Đỗ tiểu tướng quân thì chưa tròn 20 nên chưa được sử dụng chính thức.
Thông thường, trong trường hợp trưởng bối gọi vãn bối, người địa vị cao gọi người địa vị thấp, hoặc trong những dịp trọng đại thường sẽ gọi đại danh, còn những người ngang hàng hoặc thân thiết với nhau thì gọi bằng tự.
Không ai ở Tây Lương này gọi thẳng tên hắn.
Người ngoài đều gọi là tiểu tướng quân, người thân thuộc hạ thì gọi nhi tử, đệ đệ, thiếu gia.
Chỉ có ba người tôn quý nhất ở kinh thành mới gọi thẳng Thiếu Huyền, kêu bằng nhũ danh, có vẻ thân thiết hơn, hơn nữa còn bày tỏ sự kính trọng đối với Mộc lão tướng.
Vì vậy, ngoại trừ những người thân cận, không ai biết tự của Đỗ tiểu tướng quân.
Lời này vừa nói ra, Tưởng Đồng Tri hoàn toàn tin lời Mộc Vãn Tình.