Một tiếng kêu thảm thiết làm hắn tỉnh lại, "Tưởng đại nhân, chủ tử sắp chết, mau cứu người."
Lý Bách Hộ nằm trên mặt đất với khuôn mặt tái nhợt, bất động và lại ngất đi.
Thủ hạ của hắn đã cố gắng hết sức để cầm máu, dùng tới một lọ thuốc trị thương, nhưng không có tác dụng gì.
Tưởng Đồng Tri cau mày, ném cho một lọ thuốc cầm máu tốt, "Người đâu, đi mời tất cả những đại phu trong thành, nhất định phải giữ được tính mạng cho Lý Bách Hộ."
"Để hắn nằm đó đi, đừng di chuyển hắn hắn, chờ đại phu đến rồi tính."
Hắn không nhịn được mà lần nữa nhìn thanh chủy thủ nhuốm máu, nó cắt sắt như bùn, lưỡi kiếm gãy vụn, dùng để đâm người thì gì sánh bằng.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ, Mộc Vãn Tình theo bản năng che lại, "Nó là của ta."
Tưởng Đồng Tri:...
Chậc, nàng ta cũng không biết nguồn gốc của thanh chủy thủ này.
Hắn nhất thời không biết nói gì.
"Người đâu, đưa Mộc tiểu thư trở về khách điếm, để thị vệ của ta canh giữ xung quanh, không có mệnh lệnh của ta, bất kì ai cũng không được phép ra vào."
Hắn còn đặc biệt dặn dò, “Nhớ kỹ, bất kỳ ai."
"Vâng."
Hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, để chuyện này cho Đỗ Thiếu Huyên tự mình giải quyết.
Trước khi Đỗ Thiếu Huyên quay về, hắn phải bảo vệ người.
Mộc Vãn Tình chẳng nói chẳng rằng, bước tới đỡ Mộc Tử Thành dậy, những người khác vội vàng chạy tới giúp đỡ.
"Đại nhân, giờ ta phải gặp đại phu trước."
Tưởng Đồng Tri liếc nhìn Mộc Tử Thành , "Mời đại phu."
Toàn bộ Mộc gia hùng hổ rút lui hoàn toàn.
Thủ hạ Lý Bách Hộ tức giận đến mức nói, họ chỉ cần rời đi sẽ không bị vào tù, tại sao họ lại bảo vệ nàng ta?
Món nợ máu này phải trả bằng máu
Thuộc hạ của Tưởng Đồng Tri cũng không hiểu, "Đại nhân, tại sao ngài không bắt giữ người làm Lý Bách Hộ bị thương, Đỗ Cửu phu nhân sẽ không bỏ qua."
Đỗ Cửu phu nhân nổi tiếng khó đối phó nhưng lại rất biết điều trước mặt người có địa vị, chuyện gì cũng dám làm.
“Ngươi cái gì cũng không biết.” Tưởng Đồng Tri ngỏ ý, nói hắn biết quá nhiều. Có chút áp lực rồi.
Thuộc hạ vẻ mặt mất mát, "Chủy thủ chính là hung khí giết người, chúng ta tịch thu trước, để dễ đối phó."
Tưởng Đồng Tri hơi nheo mắt, "Ta không dám."
"Tại sao?"
"Là quà do Hoàng thượng ban cho.” Tưởng Đồng Tri không hiểu tại sao tiểu cữu lại tặng thứ quý giá như vậy cho một nữ nhân.
Chuyện này không hợp với tính cách của Đỗ Thiếu Huyên.
Nhưng, trên đời này hầu như không có người nào có thể đoạt được chủy thủ từ trong tay hắn.
Thuộc hạ há hốc mồm, khó trách Đồng Tri đại nhân không nhốt người lại.
Vấn đề trọng tâm ở đây, tiểu thư Mộc gia đó có thân phận không bình thường.
Tại khách điếm, đại phu đã điều trị vết thương cho Mộc Tử Thành và kê đơn thuốc.
"Là vết thương ngoài da, không tổn thương đến khí tức, chăm sóc cho tốt, đừng xuống giường đi lung tung."
Mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm, tim Mộc Vãn Tình như rơi xuống đất, "Đa tạ đại phu, người có thể ở lại nhà trọ mấy ngày được không? Ta sợ vết thương của huynh ấy sẽ tái phát, cũng có thể giúp chúng ta bắt mạch, điều chỉnh thân thể."
Vừa nói vừa móc ra hai mươi lượng bạc.
Đại phu chuẩn bị từ chối thì lại không nói nữa mà vui vẻ đồng ý.
Đại phu cũng cần phải ăn cơm.
Chưa kể, có đại phu theo dõi, mọi người cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Mộc nhị gia cùng thê tử canh chừng đại nhi tử, không dám chớp mắt.
Mộc Vãn Tình yên lặng nhìn, trong lòng chua xót, là nàng không cẩn thận, hành trình suôn sẻ này đã khiến nàng quá sơ ý rồi.
Sau này, cần phải rút kinh nghiệm.
Mộc nhị gia nhìn đôi nhi nữ, "Tử Ngang, ngươi cùng muội muội ra ngoài đi, chúng ta ở đây canh cho."
"Tình Nhi, đi tắm nước nóng, tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi sớm đi."
Mộc Vãn Tình nhìn vết máu khắp người, khẽ nhíu mày, "Được rồi, có chuyện gì thì gọi cho ta."
Nàng kéo nhị ca bất đắc dĩ ra ngoài, khoé mắt Mộc Tử Ngang đỏ hoe, "Muội muội, ngươi sợ hãi à?"
Nhìn nhị ca rõ ràng đã bị kích động, Mộc Vãn Tình khẽ thở dài, trải qua gian khổ mới trưởng thành, "Không sợ."
"Vậy thì ta không sợ, ta chỉ hận người bị đâm sao không phải là ta .” Hốc mắt Mộc Tử Ngang càng đỏ, đấm vào tường, máu chảy ra, lại không cảm thấy đau.