Đỗ gia sinh hoạt theo hình thức tập trung, các tộc nhân đều ở trong cùng một con hẻm, sinh ra nhiều đời con cháu hưng thịnh.
Nhà Đỗ Cửu có hai huynh đệ, bọn họ thuộc cùng thế hệ với tiểu tướng quân, có cùng một tằng gia gia, một chi này trong tộc có bốn mươi mấy huynh đệ.
Ngoại trừ nhất mạch dòng chính của Đỗ lão tướng quân đơn độc đứng một hàng ra, còn lại đều phải xếp hàng theo trong tộc.
Đỗ Cửu ở trong một bộ phòng nhị tiến, không lớn, nhưng rất tinh xảo.
Huynh đệ ruột của hắn Đỗ Thập Tam cùng thê tử đến thăm, hắn không tiến vào nội thất, chỉ để thê tử đi vào nhìn thoáng qua.
Hắn ở cửa nhẹ giọng an ủi, "Cửu ca, ngươi đừng lo lắng, đại phu nói Cửu tẩu chẳng qua là bị thương ngoài da, chăm sóc mấy tháng là khỏe thôi."
Vẻ mặt Đỗ Cửu đầy lo lắng, "Cửu tẩu ngươi từ trước đến nay vẫn luôn là nữ nhân mỏng manh yếu đuối, ôn nhu thiện lương, lại gặp phải tai vạ bất ngờ như vậy, thật sự khiến cho ta đau lòng vô cùng."
"Ta cũng không tin được ở trên địa bàn của Đỗ gia chúng ta, thế mà lại có người xuống tay với người Đỗ gia chúng ta, thật sự là quá kiêu ngạo." Đỗ Thập Tam lòng đầy căm phẫn nói, "Cửu ca, ngươi nói xem, phải trả thù thế nào đây, chúng ta đều nghe theo phân phó của ngươi."
Đỗ Cửu chần chờ một chút, "Cái này... Còn phải nghe Đỗ soái."
Việc này gây náo loạn không nhỏ, dù như thế nào đi nữa cũng phải nói với chi chính một tiếng.
Đỗ Thập Tam cũng là võ phu, tính cách nóng nảy, "Phu nhân coi Cửu tẩu là thân nữ nhi, nhất định sẽ thay nàng đòi lại công đạo này."
Nhờ phúc của Cửu tẩu, hai huynh đệ bọn họ được chi chính chiếu cố rất nhiều, sinh hoạt hàng ngày cũng rất dễ chịu.
Hắn dĩ nhiên không hy vọng Cửu tẩu xảy ra chuyện, "Ta chỉ không rõ, người nào dám lớn gan như vậy?"
Thần sắc Mộc Cửu cực kỳ phức tạp, "Là phạm nhân lưu đày, hơn nữa còn là một nữ hài tử tuổi cực nhỏ ra tay."
Thời điểm thê tử hắn dẫn người ra cửa, hắn vẫn còn ở quân doanh không biết gì cả.
Chờ xảy ra chuyện hạ nhân tới báo tin, hắn mới biết, trước tiên tìm đại phu, lại thông qua người phía dưới để tìm hiểu tình huống.
Nhận được tin tức làm cho hắn một lời khó nói hết.
Hắn ngược lại không phản đối việc thê tử đi đòi lại công đạo, vả mặt Đỗ gia, tất nhiên phải chịu hậu quả tương ứng.
Nhưng, bị người ta một chiêu phản sát, mà người ta ngay cả lông tơ cũng không bị thương tổn, chuyện này thật thái quá, chuyện quá vô lý này cũng khiến cho hắn sinh lòng phòng bị.
Đỗ Thập Tam kinh ngạc vạn phần, "Gì chứ? Đã là lúc nào rồi, Cửu ca, lúc này ngươi còn nói giỡn?”
Đỗ Cửu cũng cảm thấy đây chính là chuyện cười, hạ nhân trong phủ đều là quân nhân về hưu, kinh nghiệm phong phú cùng thân thủ không tồi.
Mà thân phận đối phương là gì chứ? Phạm nhân lưu đày ti tiện nhất! Nhưng sự thật ngay ở trước mắt.
"Là thật, chính là Mộc thị nhất tộc đang rầm rộ xây dựng ở nam thành, tộc trưởng của bọn họ chính là một thiếu nữ mười bốn tuổi."
Đỗ Thập Tam nhịn không được oán hận, "Mộc thị có bệnh à, để cho một nữ hài tử làm tộc trưởng, xem đi, đúng là nữ hài tử vô tri không biết sợ, bây giờ gây ra đại họa ngập trời, xem ra là ngại lưu đày còn chưa đủ thảm, ta giúp bọn họ thêm một ngọn lửa."
Đỗ Cửu khẽ lắc đầu, "Tạm thời không thể."
"Tại sao?" Đỗ Thập Tam vô cùng không hiểu, huynh tẩu nổi danh ân ái.
"Nghe nói, nàng đã báo danh ở ngự tiền, có thể coi là người của Hoàng thượng." Đây mới là nơi khiến Đỗ Cửu kiêng kỵ, nếu không đã sớm phái người đi dạy dỗ.
Đỗ Thập Tam hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, "Đây là tin vịt phải không? Điều này sao có thể?"
"Cụ thể thì đi hỏi Tưởng Đồng Tri." Đỗ Cửu cũng muốn hỏi thăm một chút tình huống, cứ tùy tiện xuất thủ như vậy cũng không được.
Hạ nhân hưng phấn chạy vào bẩm báo, "Phu nhân đã tới."
Tới thật là nhanh, hai huynh đệ nhìn nhau, đều có chút hưng phấn, xem ra rất coi trọng.