Toàn phủ đều đi ra nghênh tiếp, xa xa liền thấy xe ngựa Đỗ phủ từ từ chạy tới.
"Cung nghênh phu nhân."
Một quý phụ được đỡ xuống xe ngựa, cả người mặc tử y tăng thêm vẻ ung dung hoa quý, trên đầu đội kim ty bát bảo toàn ngọc trai.
Thần sắc nàng lo lắng, "Tất cả đứng lên đi, tình huống Trầm Hương thế nào rồi?"
Đỗ Cửu phu nhân khuê danh là Lý Trầm Hương, hai chữ Trầm Hương vẫn là do Đỗ phu nhân lấy.
"Còn hôn mê bất tỉnh, nàng..." Hốc mắt Đỗ Cửu đỏ bừng, thanh âm cũng nghẹn ngào.
Đỗ phu nhân hơi nhíu mày, "Ta đã dẫn đại phu trong phủ đến, có hắn ở đây, sẽ không có việc gì."
Nàng vốn là nữ nhân ôn nhu thiện lương, đối với tộc nhân Đỗ thị vô cùng chiếu cố chăm sóc, thương tiếc nam tử Đỗ gia đều phải ra chiến trường, không cẩn thận liền không về được, ngày thường cũng có nhiều dung túng.
Nam tử Đỗ gia hầu như đều chết tại sa trường, da ngựa bọc thây, tuổi thọ cũng không dài, khi còn sống sẽ để cho bọn họ sống phóng túng chút, thoải mái chút.
"Tạ phu nhân rủ lòng thương xót."
Đỗ phu nhân nhìn thấy Lý Trầm Hương sắc mặt tái nhợt hấp hối, không khỏi đau lòng.
Hai người trên danh nghĩa là chủ tớ, kì thực thân như mẫu nữ, mấy năm nay đều là Trầm Hương bầu bạn cùng nàng, tri kỷ phụng dưỡng, nữ nhi ruột thịt cũng không có thân thiết với nàng tới vậy.
Một thanh âm yếu ớt vang lên, "Phu nhân, ta đây không phải là đang nằm mơ chứ? Trầm Hương kính lễ ngài..."
Là Lý Trầm Hương, nàng run rẩy giãy giụa muốn bò dậy, nhưng, động một cái liền té trở về, đau không thở nổi.
Đỗ phu nhân vội vàng đỡ nàng, "Không cần đứng lên, nằm nghỉ cho khỏe, tỉnh lại là tốt rồi. ”
Nàng bảo đại phu trong phủ tới chữa trị, đại phu chẩn mạch chỉ nói một câu, "Phu nhân yên tâm, tính mạng không đáng lo, chẳng qua sau này tay không cầm được vật nặng."
Đối với quý phu nhân mười ngón tay không chạm nước mà nói, cũng không coi là gì.
Nhưng, Lý Trầm Hương lại liền rơi lệ, "Phu nhân, ta còn muốn nấu canh thuốc cho ngài."
Cho dù nàng đã xuất giá, nhưng vẫn thường trở về Mộc phủ như trước, còn mang theo thức ăn tự mình nấu để biểu lộ lòng hiếu thảo.
Nàng hầm canh rất có tay nghề, Đỗ phu nhân rất thích, cũng đặc biệt cảm động vì sự hiếu thuận của nàng, "Đừng nói mấy lời ngốc nghếch này, mấy thứ này đều là chuyện nhỏ, để cho hạ nhân làm."
Lý Trầm Hương nước mắt lưng tròng, "Phu nhân, ta cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngài nữa, ta thật sợ hãi. Ta sinh ra bạc mệnh, không được phụ mẫu yêu thương, phu nhân là người duy nhất yêu thương ta, ta..."
Nàng khóc lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu.
Đỗ phu nhân thương tiếc không thôi, "Đừng sợ, có ta ở đây, không ai dám khi dễ ngươi. ”
Nàng cũng chưa nói tới việc trả thù, nhưng Lý Trầm Hương đã khẩn trương không chịu được, "Phu nhân, ngàn vạn lần không nên vì ta đắc tội yêu nữ kia, thủ đoạn nàng ta tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, ta không thể để cho ngài cũng bị thương tổn, ta chết cũng không sao, nhưng ngài tuyệt đối không thể chịu một chút xíu tổn thương."
Lời nói của nàng khơi dậy lửa giận của Đỗ phu nhân, "Có cho nàng mười lá gan cũng không dám."
Nước mắt Lý Trầm Hương rào rào chảy xuống, "Nàng là người của Hoàng thượng, ngài không cần phải vì một người ti tiện như ta mà đắc tội với nàng, không đáng."
Đỗ phu nhân lấy khăn tay thay nàng lau nước mắt, "Đừng nói lời ngốc, ngươi là nghĩa nữ của ta, ai dám đả thương ngươi chính là đánh vào mặt Đỗ gia chúng ta, cho dù ở trước mặt Hoàng thượng, ta cũng dám dùng lý đẻ tranh luận."
Sự tự tin của nàng chính là đến từ phu quân thiện chiến ngoài chiến trường, đến từ vị đại cô cô hoàng hậu.
Dĩ nhiên, mấu chốt vẫn là ngươi phải có lý.
Cả đời nàng chưa từng nếm qua khổ sở, ở nhà mẹ đẻ hưởng trăm ngàn sủng ái, gả vào nhà phu quân cũng không có một chút ủy khuất, cha mẹ chồng hiểu lý lẽ phu quân không nạp thiếp, nữ nhi nghe lời hiểu chuyện, sống trong thế giới nhỏ của mình, đến tuổi trung niên vẫn giữ được một chút ngây thơ.
Lý Trầm Hương lại nói thêm vài câu làm bộ đáng thương, từng câu từng chữ đâm trúng điểm yếu của Đỗ phu nhân, thành công kích thích lửa giận của nàng.
"Ta sẽ cho người đi bắt nàng."