Ánh mắt Lý Trầm Hương trầm xuống, nàng hiểu rất rõ tính cách con người của Đỗ phu nhân, "Trong tay nàng có vũ khí đáng sợ, ngài nhất định phải cẩn thận."
Một âm thanh tức giận vang lên, "Lời này nói thật hay, thật giống như nương ta sẽ đích thân ra tay thay ngươi báo thù, bị thương thành như vậy còn vắt óc suy tính lợi dụng nương ta, nói ngươi một câu tâm thuật bất chính thật không có sai."
Một nữ tử trẻ tuổi cầm roi ngựa dựa vào cửa, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Đỗ phu nhân hơi nhíu mày, "Ngươi nói bậy cái gì, đây là Cửu tẩu ngươi, mau xin lỗi đi."
Lý Trầm Hương mặt đầy ủy khuất, "Đại tiểu thư, ngài là có ý gì?"
Đỗ đại tiểu thư vốn chướng mắt nàng, xuất thân nha hoàn mà cũng xứng ngồi ngang hàng với tỷ muội các nàng, mẫu thân quá mức thiên vị một nha hoàn rồi.
Nhưng, nể tình mẫu thân, cũng nể mặt sự trung nghĩa của nàng, kêu nàng một tiếng Cửu tẩu.
"Bên ngoài đều truyền ra, chuyện ngươi cắt thịt cứu chủ cũng không phải vì lòng tốt gì, chính là muốn mượn cơ hội thượng vị, tất cả mọi người đều chúc mừng ngươi thủ đoạn cao minh, nhảy lên thành chủ tử."
Sắc mặt Lý Trầm Hương kịch biến.
Tuy bị nhốt ở trong khách điếm không thể ra ngoài, nhưng Mộc Vãn Tình vẫn an bài tốt cho mọi người.
Ban ngày, đám thanh niên và hài tử thì lên lớp, những người khác thì nghiên cứu bí phương của mình, cứ luyện tập lặp đi lặp lại cho đến cho đến khi Mộc Vãn Tình gật đầu khen ngợi, cấp chứng chỉ tốt nghiệp mới thôi.
Cho đến nay, chỉ có một số ít người thành công nhận được chứng chỉ tốt nghiệp.
Ai nấy đều tranh thủ, dốc hết sức ra mà luyện tập, cố gắng làm ra được hương vị tuyệt nhất.
Phu thê Mộc nhị gia làm món kho, mỗi ngày đều nấu đồ kho, mùi hương mê người khiến ai cũng phải thèm thuồng.
Mỗi ngày đều kho một nồi, chay mặn đều có, muốn ăn đều được, tiêu tiền để mua.
Tương tự như vậy, ai thích món ăn vặt nào thì cứ tự chọn lựa mà mua.
Nhờ vậy mà trở thành một hội giao dịch nhỏ, cũng có thể xem như luyện tập trước.
Ngoài trừ Mộc Vãn Tình, mỗi ngày nàng đều có phần đồ ăn được dâng đến trước mặt, mời nàng thử qua.
Nếu nàng nhíu mày, tim cũng đều hồi hộp theo.
Nếu nàng nói ngươi tiến bộ, cả ngày liền vui vẻ.
Mỗi người đều có mục tiêu riêng của mình, họ có tham vọng, động lực, muốn được tận hưởng cuộc sống của riêng mình.
Vu Uyển Nhu ban ngày cũng không rảnh, nàng muốn đi theo Mộc Vãn Tình học hỏi, buổi tối thì trở về ôn lại, mỗi đêm đều ở phòng bếp tới khuya.
Tuy nàng vất vả nhưng không hề than vãn lấy nửa lời, tràn ngập khao khát đối với tương lai.
Vú nuôi đau lòng nàng không cách nào tả xiết, khuyên nàng không nên liều mạng như vậy, tìm một hôn phu gả qua không được sao, cớ gì phải chịu khổ sở như vậy.
Vu Uyển Nhu nhíu mày nhìn vào những ô được ngăn ra trong phòng bếp, mỗi ô đều đã có người.
Cũng không phải chỉ có mỗi mình nàng phấn đấu. Vẫn có nhiều người đồng hành làm bạn cùng nhau phấn đấu.
"Vú nuôi, sau này đừng nhắc đến những chuyện như vậy nữa. Đến người thân mà còn có thể vứt bỏ ta, vậy cái người gọi là phu quân kia liệu có bỏ rơi ta vì lợi ích trước mắt hay không?"
Nhất định có!
Bà vú vốn muốn nói không, nhưng lại không cách nào nói ra thành lời.
Giọng của Vu Uyển Nhu hạ thấp đến mức chỉ đủ cho vú nuôi bên nàng nghe thấy.
"Ta đã nghĩ kĩ rồi. Dù cho là nam nhân hay nữ nhân đều cần có bản lĩnh mới có thể đứng vững trong thiên hạ này, không cần phải nhìn sắc mặt người khác. Hiện tại đã gặp được cơ duyên như thế, ta không thể nào từ bỏ được."
Mộc Vãn Tình không coi nàng như người ngoài, sẵn sàng chỉ dạy bí phương cho nàng, thậm chí còn nửa bán nửa tặng cho nàng một gian hàng, những điều này khiến nàng vô cùng cảm động.
Khoảnh khắc nhận được tờ khế nhà trong tay, nàng cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết, lần đầu nàng có tài sản riêng của mình, ai cũng không thể lấy đi.
Hơn nữa, có tấm gương của Mộc Vãn Tình ở đó, nàng tất nhiên cũng bị ảnh hưởng.