Vú nuôi nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Kỳ thật, người có thể cân nhắc tới thiếu gia Tử Ngang, ngài ấy là đối tượng không tồi, phẩm hạnh đoan chính, so với những công tử kinh thành kia cũng tốt hơn nhiều, chỉ có mỗi khuyết điểm ngài ấy là lưu phạm mà thôi."
Vu Uyển Nhu cười khổ một tiếng, lúc trước nàng đã cự tuyệt người ta, hiện tại không có khả năng quay đầu lại.
"Hiện tại ta chỉ muốn làm tốt món bánh đúc đậu đỏ để kiếm tiền. Vú nuôi, người nói xem tại sao nó lại không ngon? Rõ ràng cũng đã làm theo công thức, Vãn Tình cũng dạy qua hai lần rồi."
Nàng thuận cớ chuyển đề tài, vú nuôi cũng có chút bối rối. Cùng một bước làm giống nhau, nhưng có người làm rất ngon, có người làm lại không ăn được.
Trước đây các nàng đều là nữ tử khuê phòng, chưa từng bước vào phòng bếp, mới đầu chân tay vô cùng vụng về, làm gì cũng sai.
Mộc Vãn Tình không chỉ cẩn thận viết ra công thức, mà còn thực thành qua một lần trước mặt các nàng, sau đó lại tận tay hướng dẫn một lần.
Nhưng hương vị này vẫn khác xa hương vị mà Mộc Vãn Tình làm ra.
Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên, "Muộn thế này mà còn chưa ngủ sao?"
Trước khi đi nghỉ Mộc Vãn Tình có thói quen sẽ đi vào phòng bếp nhìn một vòng, không nghĩ tới người còn ở lại trong phòng bếp lại nhộn nhịp như vậy, họ vây lại nhờ nàng chỉ điểm vài thứ.
Mộc Vãn Tình cũng kiên nhẫn hỗ trợ từng người, Vu Uyển Nhu cũng không tranh với bọn họ, nàng chờ đợi cuối cùng.
“Vãn Tình muội muội, ngươi xem giúp ta có không đúng chỗ nào không.”
Mộc Vãn Tình nếm thử một miếng, nhướng mày, "Đây là vấn đề rất dễ thấy."
Nguyên liệu chính để làm bánh đúc đậu đỏ là bột gạo và tinh bột, bột gạo làm từ gạo xay thành bột, còn tinh bột thì đòi hỏi một số kỹ thuật nhất định.
"Phơi không đủ khô, sẽ ảnh hưởng đến mùi vị. Cái này không cách nào nhìn được bằng mắt thường, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm."
Đây chính là tinh hoa ẩm thực Trung Hoa, không cần biết lượng gia vị cho vào phải chính xác bao nhiêu, tất cả đều phụ thuộc vào kinh nghiệm.
Mà kinh nghiệm có được nhờ quá trình luyện tập không ngừng nghỉ.
Vu Uyển Nhu hơi hơi gật đầu, cũng không nhụt chí, "Được rồi, để ta thử lại."
Mộc Vãn Tình liền tuyên bố một tin tức, "Tổng thể khu phố ăn vặt đã được xây dựng xong, chờ thêm một thời gian, lại trang hoàng thêm vài thứ là chúng ta có thể khai trương. Ta đã chọn ngày, khu phố sẽ được khai trương vào ngày 18 tháng sau."
Mọi người không khỏi lo lắng: "Cái gì? Tháng sau? Nhưng chúng ta còn chưa nhận được chứng chỉ tốt nghiệp a."
Mộc Vãn Tình vung tay nhỏ lên, "Lấy được chứng chỉ trước khai chương trước."
Nàng để lại một tin tức nặng nề rồi vẫy vẫy tay rời đi, khiến vô số người đều ngây ra như phỗng.
Ah, thật muốn điên rồi.
Vu Uyên Nhu yên lặng vén ống tay áo lên, quyết định đêm nay sẽ làm cả đêm.
Đêm nay dự là sẽ có nhiều người mất ngủ lắm đây.
Sáng ngày hôm sau, Mộc Vãn Tình dậy từ sớm, sắp xếp tiết học cho học sinh ban hai, sau đó liền từ cánh cửa bí mật của khách điếm lẻn ra ngoài.
Cánh cửa bí mật này là do nàng lén tìm người làm, đặt ở một vị trí vô cùng kín đáo.
Mỗi ngày nàng đều ra ra vào vào, nhưng không ai phát hiện được.
Nàng dẫn theo Mộc Tử Thành quen cửa quan nẻo đến khu phố ăn vặt, nơi này đang dần được hoàn thiện.
Con đường xi măng đã được tu sửa khá tốt, hệ thống thoát nước cũng đã hoàn thành, các bảng hiệu ở mặt tiền cửa hàng cũng được treo lên.
Không chỉ riêng bảng hiệu, còn có cả cờ hiệu dùng để thu hút khách hàng, mỗi cờ hiệu đều có vài nét bút đơn gian, vì vừa liền biết cửa hàng đó bán gì.
Lý đội phó dẫn theo đồng bạn vội vàng đi khắp nơi, hắn phụ trách công tác chuẩn bị ở đây, ngày thường cũng sống ở bên này.
"Tiểu thư, mọi chuyện đều an bài theo ý muốn của người, người hài lòng chứ?"
Mộc Vãn Tình chậm rãi đi xung quanh, nghiêm túc kiểm tra cẩn thận từng cửa hàng, xem như là kiểm tra lần cuối cùng.
Phòng bếp trắng tinh sạch sẽ, mỗi nhà đều được trang bị đầy đủ nồi niêu, chén, chậu gốm.
"Không tồi, mọi người đều vất vả, mỗi người sẽ được thưởng năm lượng bạc."
Nhóm quan sai vô cùng vui vẻ cảm ơn nàng, họ càng thích một cấp trên hào phóng hào khí như vậy.