Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 290.

Chương 290. - Chương 290. -

Mộc Tử Ngang lôi kéo một vị trưởng giả bên cạnh, nhìn quần áo, cách ăn mặc trông giống như là người địa phương, "Vị đại thúc này, ngươi có biết không?”

Trưởng giả theo bản năng gật đầu, "Biết."

Mộc Tử Ngang tỏ vẻ vui sướng, "Vậy phiền người mang nàng đi báo quan."

Đám người bị hành động của hắn làm cho sợ ngây người.

Nữ tử cắn nát môi, miệng đầy mùi máu tươi, dáng vẻ mảnh mai run như bông hoa trắng trong gió , "Quan phủ sẽ không quản loại chuyện như này, hu hu, mệnh của ta thật khổ mà."

"Quan phủ cũng không quản được sao?" Mộc Tử Ngang kinh ngạc vạn phần, "Vậy ta làm sao có thể quản được? Cô nương, ngươi đang hại ta nha! Ta và ngươi vốn không quen biết, ngươi đây là vì cái gì?"

Người qua đường:......

Nữ tử hóa đá, bờ môi run rẩy, cố nén xúc động muốn mắng lời thô tục, "Chỉ cần ngài mua ta, liền có thể giải quyết việc này......"

Không đợi nàng nói xong, Mộc Tử Ngang đã lập tức nhảy dựng lên, "Ta nghèo, ta không có tiền."

Sau khi học kế toán, Mộc Vãn Tình quy định mỗi ngày bọn hắn đều phải ghi nhớ sổ sách, nửa tháng nàng sẽ kiểm tra một lần.

Người tiêu tiền hợp lý nhất, có thể được ban thưởng.

Mọi người bởi vậy mà tính toán tỉ mỉ, vắt hết đầu óc, hận không thể đem mỗi một phân tiền đều tiêu vào những chỗ hữu dụng nhất.

Dùng tiền mua nha hoàn? Đừng nói đùa, bọn hắn đều là phạm nhân lưu đày, cần dùng nha hoàn để làm gì chứ.

Ngay cả Mộc Vãn Tình cũng tự mình làm mọi việc, không cần người khác làm giúp.

Cảnh tưởng bỗng nhiên rơi vào trạng thái chết lặng, xấu hổ, vẫn là xấu hổ.

Hai tên lưu manh lớn tiếng kêu gào, nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đừng hi vọng người khác cứu ngươi, người ta là công tử, y phục, phong thái đều không phải người bình thường, thà ăn ngon uống say, cũng sẽ không bỏ tiền ra cứu ngươi."

Mọi người theo bản năng nhìn về phía Mộc Tử Ngang, hắn mặc vào một kiện y phục gần như mới, được cắt chế từ vải vóc dành cho nhóm người trung đẳng, vào mỗi dịp Tết đến họ đều may một chiếc như vậy, xem như lễ vật năm mới. Mọi người nhịn không được chỉ trích hắn vô tình, không chịu cứu trợ nữ tử nhu nhược.

Nữ tử khóc càng thương tâm hơn, hoa lê đái vũ, vô cùng ai oán."Công tử, thật sự không được sao? Nếu ngài không cứu ta, ta chỉ có thể.... Lấy cái chết để bảo toàn trong sạch."

Lời này có gì đó không đúng, Mộc Tử Ngang theo bản năng cảm thấy đây là một cái bẫy. "Các ngươi sao lại giống như đang hát tuồng vậy? Một đối một đáp, phối hợp rất ăn ý, quá giống kịch bản đã chuẩn bị từ trước, mỗi ngày muội muội ta đều sẽ diễn tình huống này cho chúng ta xem.”

Các loại kịch bản đều biểu diễn qua, mỗi ngày đều xem, có là người ngốc cũng không mắc mưu.

Tiếng khóc của nữ tử đột nhiên dừng lại, nhóm người lưu manh bám theo cũng bị làm cho ngây dại.

Một tiếng cười khẽ vang lên, "Phụt."

Mộc Vãn Tình đã sớm ở bên cạnh nhìn nửa ngày, rất hài lòng đối với biểu hiện của Mộc Tử Ngang.

Mặc dù đầu óc hắn đơn giản nhưng đã có ý thức đề phòng.

Nàng chính là cải biên truyện cổ tích để dạy người, lấy ra vài ví dụ đen tối có sẵn, có thể đập nát rồi xây dựng lại tam quan của những người này.

Mộc Tử Ngang chạy nhanh về phía nàng, cười nịnh nọt nói: "Muội muội, đây chính là bắt cóc đạo đức mà ngươi từng nói tới sao? Lấy danh nghĩa đạo đức ra, ép buộc người khác phải hỗ trợ, cũng mặc kệ người khác có nguyện ý hay không, không giúp có nghĩa ngươi là người xấu."

Mộc Vãn Tình hơi hơi gật đầu, "Đúng, giúp người là tự nguyện, không phải trách nhiệm, nhị ca, lần này ngươi làm không tệ, ý muốn hại người không thể có, nhưng tâm phòng bị người là phải có.”

Mộc Tử Ngang được khen liền vui vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực.

Mộc Vãn Tình nhìn về phía tiểu bạch hoa đang quỳ trên mặt đất, "Đi nói cho chủ nhân phía sau màn đã an bài chuyện lần này, màn kịch nhỏ này quá cũ rồi, vô cùng lạc hậu, bắt kịp thời đại mới là con đường đúng đắn.”

Bình Luận (0)
Comment