Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của Mộc Vãn Tình quét về phía trà lâu đối diện, chậm rãi giơ tay phải lên, giơ ngón tay giữa ra, làm một động tác khinh bỉ.
Mọi người:......
Trên chiếc ghế lô bên cửa sổ của trà lâu đối diện, hai nam nhân không hẹn mà cùng lùi về phía sau.
"Cửu ca, nàng sẽ không nhìn thấy chúng ta đúng không? Không nên a, có rèm."
Tim Đỗ Thập Nhất đập nhanh không ngừng, không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Đỗ Cửu không dám tin lại tiến đến bên cửa sổ, thần sắc mê mang đến cực điểm, "Hẳn là không."
Nàng cũng không phải thần tiên, làm sao có thể đoán được bọn hắn ở đây? Thậm chí đoán được bọn hắn là chủ mưu đứng sau màn?
Đỗ Thập Nhất cũng tiến tới, đứng xa xa liền nhìn thấy một thiếu nữ trông rất hoạt bát, không tính là tuyệt mỹ, nhưng một phần tinh thần phần chấn cùng nhuệ khí khiến người ta cảm thấy loá mắt.
Cho dù không tô son điểm phấn, trên người cũng không mang bất kỳ trang sức nào, nhưng nàng lại là sự tồn tại bắt mắt nhất trong đám người.
"Nhưng, rõ ràng nàng ra hiệu về hướng chúng ta, đó là có ý gì?"
Tâm tình Đỗ Cửu cũng có chút cảm thấy vi diệu, "Dù sao cũng không phải là lời tốt đẹp gì."
"Nàng có chút kỳ quái." Về phần chỗ nào kỳ quái, Đỗ Thập Nhất không thể nói ra được, "Bên phía phu nhân vẫn không có động tĩnh gì sao?"
Sắc mặt Đỗ Cửu có chút không dễ nhìn, "Đại tiểu thư đã nói như vậy, phu nhân cũng phải cố kỵ mấy phần."
Đỗ phu nhân không tin những lời đồn đại kia, tình cảm nhiều năm như vậy , người khác đối với nàng có thật tâm hay không, chẳng lẽ nàng còn không nhìn ra sao?
Nàng rất muốn vì nghĩa nữ ra mặt, nhưng, Đỗ đại tiểu thư chỉ nói một câu, "Chủy thủ của đệ đệ không thể rời khỏi người hắn dù chỉ một lát lại ở trong tay nàng, bọn hắn nhất định có giao tình, nếu người không thèm quan tâm tới cảm thụ của nhi tử, vậy người liền đi gây sự đi."
Lời này vừa nói ra, Đỗ phu nhân lập tức bỏ đi chủ ý ban đầu, làm gì cũng phải chờ nhi tử trở lại rồi nói tiếp.
Nàng không cảm thấy bọn họ thật sự có giao tình, nhưng vạn nhất có thì sao?
Không chỉ như vậy, còn không cho phép tộc nhân đi quấy rối, vạn sự đều phải xem ý của Đỗ Thiếu Huyên.
Trong lòng nàng, phu quân cùng nhi tử đặt song song ở vị trí đầu tiên, là người nàng để ý nhất.
Nghĩa nữ cho dù có tốt, cũng không thể tốt bằng cốt nhục chí thân của mình.
Ở Đỗ gia, Đỗ Thiếu Huyên là tiểu tổ tông, là người đứng tại đỉnh của Kim Tự Tháp, gia gia nãi nãi phụ mẫu đều yêu thương, các tỷ tỷ đều hết mực sủng ái, trăm ngàn sự sủng ái đều đặt trên người hắn, một câu nói của hắn so với ai khác cũng đều có tác dụng hơn.
Đỗ Cửu có thể làm gì bây giờ? Cũng không thể đối nghịch cùng dòng chính.
Hắn chỉ có thể lén lút kiếm chuyện trong bí mật, ngày đêm nhìn chằm chằm vào con phố ăn vặt.
Lần này hắn thăm dò được một tin tức, nghe nói, con phố ăn vặt này có trăm loại món ăn vặt khác nhau, hội tụ mỹ thực của cả nước.
Hắn bắt đầu sinh ra một ý tưởng lớn mật, đó là đoạt bí phương của những món ăn vặt này tới tay trước, lại bắt đầu chia rẽ nội bộ Mộc thị nhất tộc, khiến cho mọi người đều xa lánh Mộc Vãn Tình, để nàng nếm thử tư vị mất hết tất cả.
Hắn chọn trúng gia hỏa Mộc Tử Ngang có đầu óc đơn giản, mai phục đóng đinh tại ở Mộc thị.
Kết quả là đầu óc tên Mộc Tử Ngang này thế mà lại có bệnh.
Người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi thì làm ngược lại, không động tâm thì thôi, còn muốn báo quan xử lý! Ngươi sao không lên trời luôn đi?
Đỗ Thập Nhất chuyển động tròng mắt, "Nếu không, ta tự ra tay?"
Đỗ Cửu có chút sửng sốt, "Ngươi muốn làm gì?"
Đỗ Thập Nhất ngẩng đầu lên, vung vẩy cây quạt trong tay, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng.
"Nữ hài tử mà, không phải ai cũng muốn gả vào nhà cao cửa rộng sao, được phu quân yêu thương. Ta cho nàng không phải xong rồi sao?
Cái ngữ khí bố thí ở trên cao nhìn xuống này được hình thành là dựa vào việc hắn ở Đỗ thị trăm năm vọng tộc.
Mà Mộc Vãn Tình cho dù có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một phạm nhân lưu đày.