Đỗ Cửu trầm mặc nửa ngày, "Ngươi có thê thất."
Nha đầu kia nhìn liền biết là người kiêu ngạo khó thuần, giống một con ngựa hoang rất khó khuất phục.
Đỗ Thập Nhất ánh mắt loé lên, "Nàng cũng không phải lương dân, không có khả năng gả cho ta, ta cho nàng thân phận bình thê, lại ưng thuận hứa hẹn giúp nàng thoát tội, nàng có thể không động tâm sao?”
Thoát tội, đây chính là dụ hoặc lớn nhất, là sự tự do mà vô số phạm nhân lưu đày tha thiết mơ ước.
Đỗ Cửu biết hắn cũng đang để mắt tới con phố ăn văt này, ai lại ngại nhiều tiền chứ?
Mặc kệ có thể làm con phố ăn vặt này phát triển hay không, thì những bí phương này cũng mới là lợi ích chân thật nhất.
"Nhưng...... Nàng có giao tình với thiếu chủ."
Tính cách Đỗ Thập Nhất càng táo bạo hơn, không sợ hãi chút nào, "Ngươi còn tin tưởng vào loại chuyện hoang đường này? Tính cách thiếu chủ như thế nào, ngươi còn không biết sao? Dạng nữ tử nào mà hắn chưa từng thấy qua, làm sao có thể để ý đến một nữ phạm nhân lưu đày?"
Đỗ Cửu vẫn là có chỗ cố kỵ, "Chỉ nói là giao tình......"
Đỗ Thập Nhất liếc mắt, "Giữa nam nữ còn có thể có giao tình gì chứ? Chủy thủ rơi vào trong tay nàng có vô số loại khả năng xảy ra, duy nhất không thể chính là tận tay thiếu chủ đưa, nói đến đây, phu nhân cũng quá để ý đến thiếu chủ."
Hắn tỏ vẻ tràn đầy tin tưởng nói: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, ta đắc thủ cũng sẽ không bạc đãi nàng, để nàng cẩm y ngọc thực, cả một đời không lo."
Cái này chẳng phải là mộng tưởng của tất cả nữ tử trong thiên hạ sao? Hắn cho!
…
Mộc Vãn Tình mua rất nhiều thứ, rất nhiều trong số đó là nguyên liệu để luyện tập nấu ăn, cũng nếm qua đồ ăn bản địa.
Trong tay hai người xách bao lớn bao nhỏ đồ vật, Mộc Vãn Tình còn chưa có đi dạo đủ, nhìn thấy một cửa hàng bạc mắt liền sáng rực lên, "Nhị ca, chúng ta đi vào dạo xem."
"Ngươi muốn mua đồ trang sức?" Mộc Tử Ngang là người cẩu thả, xưa nay không chú ý đến những thứ này, lúc này nhìn qua thấy trên thân muội muội không có kiện trang sức nào, không khỏi có chút đau lòng, "Cũng được, ta mua cho ngươi."
Giống như những tiểu cô nương khác, muội muội ở tuổi này hẳn cũng thích chưng diện, Mộc Cẩm Dao ở tuổi này đồ trang sức đều chất thành đống đặt trong nhà, nhưng muội muội của hắn cái gì cũng không có!
"Ngươi không phải không có tiền sao?"Mộc Vãn Tình cười trêu ghẹo nói.
Trên đường tất cả mọi người đều kiếm được chút tiền tiêu vặt, đến biên quan, ngược lại thu tay, tập trung tinh thần rèn luyện kĩ thuật.
Mộc Tử Ngang có chút tiền tiêu vặt, “Tiền mua đồ cho nương cùng muội muội thì luôn có." Cùng lắm thì tiết kiệm một chút là được.
Mặt mày Mộc Vãn Tình cong cong, nhẹ nhàng nở nụ cười, nhị ca đối với nàng thật tốt.
Nàng không thiếu chút tiền ấy, nhưng tâm ý thì khó có được nha.
Nhưng một màn này rơi vào trong mắt của một số người, chính là biểu hiện của sự ái mộ hư vinh.
Mộc Vãn Tình lôi kéo ca ca tiến vào cửa hàng bạc, tiểu nhị đón tiếp, đôi mắt quét qua trên người bọn họ, lập tức đưa ra kết luận, có tiền, nhưng địa vị xã hội không cao.
Khuôn mặt hắn tươi cười chào đón, "Hai vị muốn xem qua cái gì? Có cần ta đề cử qua không?"
Mộc Vãn Tình trực tiếp đưa ra yêu cầu, "Trang sức có thể mang thường ngày, chất lượng phải tốt, kiểu dáng cũng phải mới lạ."
Tiểu nhị lên tiếng, chạy tới nói cho chưởng quầy, chưởng quầy lập tức lựa ra mấy thứ, đặt ở trong mâm đưa đến trước mặt Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình tiện tay cầm lấy một cây trâm ngọc trai, "Qua mấy ngày chính là ngày sinh nhật nương, chúng ta chọn mấy thứ, cũng giúp đại ca lựa chọn, tận tâm hiếu kính."
Trong tay nàng có đồ trang sức đắt đỏ, lần trước không có cơ hội lấy ra, vẫn một mực để dưới đáy hòm
Nhưng những đồ trang sức kia không thích hợp đeo thường ngày, quá mức quý giá.
Mộc Tử Ngang ngây ngẩn cả người, "A, ta cũng không biết, đúng là sai sót, vẫn là muội muội cẩn thận, cảm ơn muội muội nhắc nhở ta."
Số đồ trang sức của nương không nhiều lắm, lại bị lấy đi hết lúc xét nhà, bây giờ một cây trâm cũng không có, là hắn quá sơ ý.