Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 295 - Chương 295.

Chương 295. - Chương 295. -

Da đầu Đỗ Thập Nhất tê dại một trận, hắn còn chưa tạo hảo cảm với nàng, cùng nàng phát triển mối quan hệ a.

Không được, tuyệt đối không thể để cho nàng sinh lòng phiền chán đối với hắn.

"Ta có tiền, ta…" Hắn cái khó ló cái khôn, "Là đang suy nghĩ, định chế cần bao nhiêu thời gian? Ta không chờ được lâu như vậy, cuối tháng liền phải có."

"A, cái này…." Chưởng quỹ như bị một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống, thời gian ngắn như vậy hắn đi nơi nào làm chứ?

Thật thất vọng, còn tưởng rằng có thể kiếm được một món hời chứ.

Mộc Vãn Tình vui mừng kêu lên, "Chưởng quỹ, vậy ngươi đem bộ trang sức đã định chế xong cho phủ khác nhượng lại cho Thập Nhất gia trước đi, coi như làm chuyện tốt.”

Chưởng quỹ có chút bối rối, "Ta nào…. " Có đồ trang sức chứ?

"Ta biết ngươi có, ngươi đừng cứng nhắc như thế mà, quy củ là người định, cũng có thể sửa chữa." Mộc Vãn Tình bày ra bộ dáng muốn thương lượng , "Đi thôi, chưởng quỹ, chúng ta thương lượng một chút, Thập Nhất gia, ngươi chờ một lát."

"Tiểu nhị ca, ngươi tiếp đón Thập Nhất gia cho tốt, đừng để hắn thất vọng mà ra về."

Chưởng quỹ bị huynh muội Mộc Vãn Tình kéo vào hậu viện, hắn ngơ ngác nói, "Vị cô nương này, tiểu điếm thật không có…."

Ý cười ngây thơ trên mặt Mộc Vãn Tình dần dần nhạt xuống, "Ta có."

Nhìn như hai người thiếu nữ khác nhau, trong lòng chưởng quỹ lộp bộp một tiếng, "Ngươi nói cái gì?"

Thời gian cấp bách, Mộc Vãn Tình không nói quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp nói, "Ta muốn tám vạn ba ngàn lượng, số lẻ thuộc về ngươi, như thế nào?"

Chỉ nói mấy câu, liền kiếm được hơn ba trăm lượng, đi đâu tìm được chuyện tốt như vậy?

Nhưng, so với số tiền Mộc Vãn Tình kiếm được thì kém xa.

Ánh mắt chưởng quỹ lấp lóe, trong lòng hiện lên vô số cái suy nghĩ , cuối cùng lòng tham chiếm thượng phong, "Ngươi bảy vạn, còn lại thuộc về ta."

Mộc Vãn Tình duỗi ngón trỏ lắc lắc, "Tám vạn ba ngàn ba trăm lượng."

Lúc nàng mua nó vào tay là giá hai vạn lượng, xem như giá trên trời, lúc ấy Thẩm Vĩnh đều sợ ngây người, còn có ý đồ ngăn cản nàng mua đồ không biết tính toán.

Chưởng quỹ trợn mắt há hốc mồm, "Cô nương, trả giá cũng không phải như vậy."

"Quy củ này do ta định." Mộc Vãn Tình mặt mày thanh lãnh, "Thành hay không thành, nói đi, ta cũng không phải chỉ có thể bán cho cửa hàng nhà ngươi.”

Chưởng quỹ thay đổi sắc mặt mấy lần, xem như đã rõ, vị này không phải đèn cạn dầu.

"Vậy liền theo giá thứ nhất ngươi đề nghị, đồ của ngươi không có vấn đề gì chứ?”

Mộc Vãn Tình thản nhiên nói, "Vật phẩm từ Kỳ Lân Các, là hàng thật giá thật."

Con mắt chưởng quỹ lập tức sáng lên, hàng ở Kỳ Lân Các đặc biệt trân quý, nhưng vẫn cung không đủ cầu như cũ, một món cũng khó tìm.

Đồ vật đã qua tay người khác bán lại, chẳng những không bị mất giá, còn có thể tăng giá trị lên.

Cho nên, người thông minh liền mua rồi bán lại, không khó để tăng giá lên gấp đôi.

Đưa đến Giang Nam, tăng giá lên mấy lần cũng không tính là khoa trương.

"Cô nương là người kinh thành sao? Ngươi có nhiều thứ tốt như vậy, sao còn đến tiểu điếm mua đồ?"

Mộc Vãn Tình nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, "Người quá tò mò thường sống không được lâu."

Chưởng quỹ không biết sao, đáy lòng dâng lên một hơi khí lạnh, ánh mắt cô nương này sao lại dọa người như vậy?

Hắn nhịn không được nhắc nhở, "Vị kia là Thập Nhất thiếu gia của Đỗ gia."

Mộc Vãn Tình cười lạnh một tiếng, "Ta biết, hắn cùng Mộc Cửu là huynh đệ thân thiết."

Dám tính kế với nàng, vậy thì phải chấp nhận hậu quả thất bại.

Chưởng quỹ có chút hoảng, "Vậy…Ngươi làm sao còn dám hố hắn?"

Mộc Vãn Tình kỳ quái nói: "Đây là hố sao? Ngươi cũng dám bán với cái giá này, ta bán thì lại không được sao?"

Mặt chưởng quỹ đỏ lên, "Cũng không đắt a, ta phải vơ vét bảo thạch tốt, cái này tốn rất nhiều thời gian cùng tinh lực, ta còn phải tìm thợ thủ công tốt nhất, biên quan không có thứ đặc biệt tốt, ta phải đi nơi khác tìm, từng bước một đều cần đến tiền…"

Hắn tiếu phí tâm huyết cùng tinh lực đều là tính bằng tiền.

Bình Luận (0)
Comment