Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294.

Chương 294. - Chương 294. -

Mộc Vãn Tình híp đôi mắt lại, rốt cuộc đã đến.

Nàng cười ngây thơ hồn nhiên, "Được nha, ta thích nhất là giúp người, lão bá, ngươi yên tâm, ánh mắt của ta rất tốt."

Mộc Tử Ngang theo bản năng run run một chút, muội muội cười như vậy là lại muốn hố người rồi.

Sắc mặt Đỗ Thập Nhất biến thành màu đen, "Đa tạ cô nương, nhưng mà, ta cũng không lớn hơn cô nương bao nhiêu cả, vẫn là gọi ta một tiếng đại ca đi."

Hắn không cần Mộc Vãn Tình lúc nào cũng nhắc nhở bọn hắn có sự chênh lệch tuổi tác.

Mộc Vãn Tình giống như là cái gì cũng không hiểu ra, chững chạc đàng hoàng lắc đầu, "Không được, nhìn cha ta so với ngươi còn trẻ tuổi hơn, nếu cha ta biết ta không lễ phép như vậy, sẽ tức giận."

Đỗ Thập Nhất tức giận muốn thổ huyết, nàng đến cùng là ngây thơ, hay là cố ý? “Thế gọi là Thập Nhất gia đi."

"Được."Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm nhìn lướt qua quầy hàng, phía trên đặt đầy những trang sức muôn màu rực rỡ.

"Trước tiên cho ta hỏi thử, ngươi là muốn tặng cho ai? Thân phận tuổi tác không giống nhau thì sở thích cũng không giống nhau.”

Đỗ Thập Nhất nhìn chằm chằm nàng, lời nói ra ám chỉ gì đó, "Là đưa cho nữ hài tử mười mấy tuổi, tuổi tác tương tự với cô nương, cứ theo sở thích của cô nương mà lựa chọn đi.”

Đến lúc đó, chọn xong hàng sẽ tặng lại cho nàng, nàng nhất định sẽ vạn phần kinh hỉ, hắn liền có cơ hội.

"Như vậy sao."Mộc Vãn Tình cười càng sáng lạn hơn, không hố ngươi thì đúng là xấu hổ nha.

"Giống như ta, thích hồng ngọc có màu đỏ giống máu của bồ câu, màu sắc tươi sáng thuần khiết, cả bộ trang sức phải có ít nhất ba mươi hai kiểu, giống như hoàng kim bảo vật khảm song phượng đeo hoa mà không có mười mấy viên đá quý được khảm vào thì không thể làm mãn nhãn người nhìn, còn có phần tâm, đỉnh trâm, hoa điền, hoa tai,... đều phải có đá quý phối hợp. Tính toán như vậy thì phải có ít nhất sáu mươi viên hồng ngọc, kích cỡ nhỏ nhất cũng phải bằng móng tay, thế mới miễn cưỡng đủ dùng."

Rất khéo, trong tay nàng có một bộ ý như vậy.

Đỗ Thập Nhất:...

Nghe có vẻ rất quý giá.

Thế nhưng, những món đồ trang sức mà nàng chọn đều không quý a.

Mộc Vãn Tình tiện tay cầm lấy một cái vòng ngọc, khóe miệng giương nhẹ, cửa hàng nhà này tuy tốt nhất Lương Thành, nhưng so với kinh thành vẫn kém xa.

Không đúng, so với những nơi phồn hoa bên cạnh kinh thành cũng không tốt bằng..

"Nữ hài tử đều yêu thích cái đẹp, thích luân phiên thay đổi trang sức, có hồng ngọc thì không thể thiếu ngọc bích, ngọc lục bảo, phỉ thúy… Tất cả đều muốn, đây mới là cách nhân gia thể hiện a."

"Những đồ trang sức này tốt thì tốt, nhưng so với thứ đứng đầu vẫn cách một khoảng, ta thấy, vẫn nên định chế." Nàng mở to một đôi mắt hiếu kỳ, "Lão bá… A, ta nói sai rồi, là Thập Nhất gia, nhìn cách ăn mặc quần áo của ngươi, hẳn là có rất nhiều tiền để đi định chế.”

Nàng đã nói như vậy, là nam nhân thì cũng không thể thừa nhận mình không có tiền, huống chi Đỗ Thập Nhất còn có mưu đồ.

Trong lòng Đỗ Thập Nhất khó chịu, nhưng hắn không thể nói, "Đương nhiên, ta không thiếu tiền."

Hắn còn chưa có đặt đơn, Mộc Vãn Tình liền tỏ vẻ vui sướng nói, "Vậy thì quá tốt rồi, chưởng quỹ, cứ theo lời ta nói mà làm, ngươi ra giá tiện nghi một chút, mặc dù không thiếu tiền, nhưng có thể tiết kiệm mấy đồng thì vẫn tốt hơn, đúng không?"

Đỗ Thập Nhất vẻ mặt dại ra, trong đầu toàn là suy nghĩ làm thế nào để thoát thân?

Nếu làm theo lời nàng nói, đoán chừng không thể thấp hơn một vạn.

Đừng nói hắn không có nhiều tiền như vậy, cho dù có, cũng không thể tiêu vào đống đồ trang sức.

Nhưng trước mặt Mộc Vãn Tình, hắn không thể sợ, "Không cần, liền tính theo giá gốc."

"Được, Thập Nhất gia thật hào phóng." Chưởng quỹ trong bụng nở hoa, "Tổng cộng là tám vạn ba ngàn ba trăm năm mươi mốt lượng, ngài chỉ cần giao một nửa tiền đặt cọc trước là được."

Trong tiệm hắn không có, nhưng chỉ cần có tiền thì có việc gì không làm được sao?

Mặt Đỗ Thập Nhất đều tái rồi, không phải chứ? Đồ trang sức của nữ nhân đắt như vậy sao? Mộc Vãn Tình hơi hơi nghiêng đầu, “Thập Nhất gia, sắc mặt của ngươi không ổn lắm, không phải là không có tiền chứ? Ta thật sự không biết ngươi nghèo như vậy, sao ngươi không nói sớm chứ.”

Ngữ khí của nàng thất vọng cực kỳ, giống như là nhìn thấy người không có tiền.

Bình Luận (0)
Comment