Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297.

Chương 297. - Chương 297. -

Người vây xem càng ngày càng nhiều, đều bị chấn động.

Có người không nhịn được, hỏi: “Món này cũng quá đẹp rồi, chưởng quỹ, có bán lẻ không?”

Chưởng quỹ khẽ lắc đầu, đáp: “Thật ngại quá, vật này Thập Nhất gia đã mua rồi, trân phẩm độc nhất vô nhị.”

Người nọ vẫn trông mong nhìn, hỏi lại: “Có thể đặt một đơn chiếu theo kiểu dáng này hay không? Bao nhiêu tiền ta cũng mua.”

Khuôn mặt chưởng quỹ lộ ra vẻ khó xử, nói: "Thật xin lỗi, bộ này được xuất từ tay thợ thủ công đứng đầu kinh thành, tiểu điếm không bắt chước được như vậy, huống chi lấy năng lực của tiểu điếm cũng không vơ vét được bảo thạch tốt như vậy.”

Ánh mắt hâm mộ của mọi người đều đỏ lên, nước miếng chảy ròng ròng.

“Thập Nhất gia, vẫn là ngài tinh mắt, xuống tay thật nhanh, thật làm cho người ta hâm mộ a.”

“Thập Nhất gia, bộ trang sức này là kiểu cung đình, đồ vật đặc biệt khó có được, ngài mua được chính là kiếm hời a.”

“Tốt thì tốt thật, nhưng hắn đâu có nhiều tiền như vậy.”

Chưởng quỹ cũng không thúc giục, im lặng chờ đợi.

Những người khác nhìn nhìn trang sức tinh mỹ tuyệt luân, rồi lại nhìn sắc mặt không tốt của Đỗ Thập Nhất, trong đầu nhịn không được bổ não suy nghĩ.

“Hắn ta không có tiền, vậy tại sao lại đi đặt hàng? Đây không phải làm trò đùa cho thiên hạ sao?”

“Có lẽ, tiểu cô nương này vừa lên án là thật, đây cũng không phải là tác phong của Đỗ phủ.”

Trán Đỗ Thập Nhất chảy ra mồ hôi dày đặc, Đỗ phủ có tộc huấn, không được ức hiếp bá tánh.

Hắn tính kế người, cũng không thể để người khác bắt được, chỉ có thể âm thầm hành sự, phải xoay chuyển mấy vòng.

Giống như Lý Bách Hộ, đối tượng hắn khi dễ đều là phạm nhân lưu đày cùng nô tỳ, đều là một đám người không có nhân quyền nhất, chết đi mấy người cũng không tính là chuyện gì.

Nhưng, bá tánh bình thường thì lại không dám đụng vào.

Nhưng vào lúc này, một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy tới, một phu nhân được nha hoàn đỡ xuống.

Sắc mặt nàng lo lắng, nói: "Phu quân, ngài đang yên đang lành muốn mua trang sức làm gì? Ta lại không thiếu những thứ này, đừng mua, đi thôi, chúng ta về nhà.”

Trong nhà nào có chín vạn lượng cơ chứ? Phòng ốc đang ở cùng xe ngựa đều là do tổ tiên truyền xuống, phân ra các bàng chi có một khoản phí sinh hoạt, chi tiêu bình thường là được trong tộc cung cấp, ăn uống không lo, nhưng cũng có hạn chế.

Mỗi tháng được phát hai mươi lượng bạc, mỗi quý bốn bộ quần áo, cuối năm phát một lô hàng tết.

Người trong quân còn có một phần bổng lộc.

Nhưng muốn ăn sung mặc sướng là điều không thể, phải dựa vào bản lĩnh kiếm tiền của từng nhà.

Cho phép buôn bán, nhưng không thể ỷ thế hiếp người, không thể cường thủ hào đoạt.

Cửa hàng buôn bán phồn hoa nhất trên phố phần lớn là do người Đỗ phủ mở.

Nhưng Lương Thành không phải trung tâm thương nghiệp, trong tay bá tánh không có bao nhiêu tiền, không đủ phồn hoa, Đỗ phủ cũng không có nhân tài kinh doanh xuất sắc gì.

Đương nhiên, tổ tiên có tiền vẫn là có tiền, không nghèo đến nỗi không có cái mà ăn.

“Xì.” Mộc Vãn Tình đột nhiên bật cười.

Đỗ Thập Nhất phu nhân trừng mắt nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi cười cái gì?

Đôi mắt Mộc Vãn Tình khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm chọc, đáp: “Ta thấy rất thú vị, ha ha.”

Nhìn như nàng cái gì cũng không nói, nhưng kỳ thật, cái gì cũng đã nói.

Ba phần trào phúng ba phần khinh thường, bốn phần trêu tức.

Đỗ Thập Nhất chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông thẳng lên đầu, hắn đẩy bỏ cánh tay thê tử mình ra, nói: "Ai nói ta không mua?"

Trong giọng nói lẫn ánh mắt của nàng quá khinh thường người khác, là một nam tử hán đại trượng phu có lòng tự trọng đều không thể nhẫn nhịn.

“Chờ một lát, ta lập tức trở lại.”

Hắn vội vàng rời đi, để lại Thập Nhất phu nhân vẻ mặt tức giận.

Mua cái gì mà mua? Hơn nữa hắn lấy tiền đâu để mua chứ? Rốt cuộc hắn đang mắc bệnh gì vậy?

“Chưởng quỹ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không phải là ngươi hạ mê dược gì cho ngài ấy chứ?

“Nhìn ngài nói kìa, ta nào có bản lĩnh đó.” Chưởng quỹ cười ha hả, nói tiếp: " Ta mở cửa buôn bán, Thập Nhất gia mua, ta liền bán.”

Bình Luận (0)
Comment