Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298.

Chương 298. - Chương 298. -

Đỗ Thập Nhất phu nhân nhìn chằm chằm Mộc Vãn Tình, trong mắt không vui, hỏi: “Nàng là ai?”

Chưởng quỹ im lặng, "Khách hàng tới cửa mua trang sức.”

Được lắm, tiểu cô nương người ta đem nguồn gốc của các ngươi điều tra rõ ràng rành mạch, mà các ngươi hoàn toàn không biết gì cả, không thua mới là lạ.

Đỗ Thập Nhất phu nhân liên tục đề ra những nghi vấn, nhưng chưởng quỹ vẫn kiên nhẫn giải thích, Mộc Vãn Tình có tai như điếc, coi nàng như không khí.

Ngay khi Thập Nhất phu nhân nói càng ngày càng khô khốc, Đỗ Thập Nhất đã trở lại, phía sau còn có mấy tộc huynh của hắn.

“Ngân phiếu đều ở đây, ngươi đếm đi.”

Chưởng quỹ thấy thế mặt mày hớn hở, tự mình đếm tiền, một lúc sau mới nói: "Đủ rồi, số lượng đều đúng, Thập Nhất gia, bộ trang sức này thuộc về ngài.”

Hắn tiếp nhận bảo rương trong tay tiểu nhị, sau đó cung kính đưa cho Đỗ Thập Nhất.

Đỗ Thập Nhất cầm lấy bảo rương, rồi đưa đến trước mặt Mộc Vãn Tình, nói: “Mộc tiểu thư, bộ trang sức này tặng ngươi.”

Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều kinh hãi.

Đỗ Thập Nhất phu nhân càng kinh hãi hơn, nàng lớn tiếng gọi: “Phu quân.”

Mộc Vãn Tình khoanh tay mà đứng, mặt mày không chút rung động, nói: "Vô công bất thụ lộc.”

Ánh mắt Đỗ Thập Nhất nóng rực, dưới tình thế bắt buộc, hắn giải thích: "Đây là sính lễ, ba ngày sau ta tới cửa đón ngươi vào cửa.”

Theo tính toán của hắn, sính lễ rồi cũng sẽ về lại, sẽ có rất nhiều phương pháp để biến thành của hồi môn.

Đây là một cuộc mua bán một vốn bốn lời a.

Chỉ một câu liền làm dậy sóng những suy nghĩ trong lòng mọi người, lập tức dẫn phát một đợt phong ba.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, nhất thời tiếng nghị luận ồn ào vô cùng.

Đỗ Thập Nhất phu nhân dần dần trở nên sa sầm, "Phu quân, ngài vừa nói cái gì lặp lại lần nữa.”

Đỗ Thập Nhất cười ha ha, tràn đầy đắc ý, nói: "Phu nhân, nàng ta là bình thê, về sau các ngươi không phân biệt lớn nhỏ, đều là tức phụ của Đỗ phủ ta, nàng lớn tuổi một chút, phải chăm sóc muội muội mới vào cửa thật tốt.”

Trong lòng Đỗ Thập Nhất phu nhân run rẩy, không dám tin, hỏi lại: "Ngài đây là nghiêm túc sao?”

Nam nhân hăng hái, giống như mọi chuyện đều ở trong tay hắn, "Nữ nhân phải rộng lượng hiền lương, nàng tuổi còn nhỏ ngươi cần nhường nhịn nàng nhiều hơn, tỷ muội cùng chung sống hòa bình, ngươi có thể đáp ứng ta không?”

“Ta…” Hốc mắt Đỗ Thập Nhất phu nhân đỏ lên, nhưng lại phun không ra được hai chữ kia.

“Phụt…” Là người trong câu chuyện, Mộc Vãn Tình bị chọc cười.

Nam nhân không đáng tin cậy, chỉ là nhìn hắn bình thường như vậy, sao lại có tự tin lớn tới thế a.

Đỗ Thập Nhất vẫy vẫy tay với nàng, nói: "Mộc tiểu thư, đến đây gặp tỷ tỷ của nàng.”

Mộc Vãn Tình đứng bất động, ngữ khí lạnh lùng nghiêm túc, trả lời hắn: “Thập Nhất gia, đầu óc ngươi có bị bệnh không? Sao lại tự mình đa tình thế a? Ngươi cho rằng mình là hoàng đế lão tử sao, muốn cưới ai thì cưới? Lại còn bình thê cái gì chứ, ngươi tiểu một bãi soi lại mình xem có xứng hay không?”

Lời này quá khó nghe, sắc mặt Đỗ Thập Nhất dần dần thay đổi.

Nghe xong câu đó Đỗ Thập Nhất phu nhân mất hết hứng thú, hỏi: “Ngươi không chịu gả?”

Mộc Vãn Tình cười ha hả mở miệng, "Ta chịu cái gì ở hắn chứ? Chịu hắn lớn tuổi, hay là chịu hắn không tắm rửa? hắn lẳng lơ?”

“Ha ha ha.” Đám người vây xem lập tức ầm ầm cười to.

Đỗ Thập Nhất thẹn quá hóa giận nói: “Mộc Vãn Tình, ngươi thật to gan.”

Mộc Vãn Tình kỳ quái kêu lên một tiếng: "Sao ngươi lại biết tên của ta? Nếu như ta nhớ không lầm, thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đi.”

“Ta họ Đỗ, Thập Nhất gia của Đỗ phủ, ta coi trọng ngươi chính là sự may mắn của ngươi.”

Mộc Vãn Tình nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, hoàn toàn thờ ơ lời hắn nói, "Con người ta theo đuổi một đời một kiếp một đôi, phu quân của ta chỉ có thể có một mình ta, nếu không, ta tình nguyện một đời cô độc, Thập Nhất gia, ngươi đã cưới thê tử, đánh mất tư cách.”

Ai ngờ, Đỗ Thập Nhất nói thẳng ra một câu, "Ngươi không gả cũng phải gả, mặt mũi của Đỗ phủ không phải chỉ một nữ tử là có thể phất…”

Bình Luận (0)
Comment