Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299.

Chương 299. - Chương 299. -

Mộc Vãn Tình chẳng những không sợ, so với hắn còn cuồng hơn, "Ta đây đành phải đi gặp Đỗ soái một lần, chính miệng hỏi hắn một tiếng, Đỗ gia cường thủ hào đoạt, ức hiếp nam nữ, lấy dòng họ trở thành kim bài miễn tử của bách tính, mặc kệ hắn có quản hay không, nhưng nếu không quản, ta liền đi hỏi quân vương, hỏi xem trấn thủ một phương có phải có tư cách ức hiếp bách tính biên quan hay không?”

Nghe xong tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, nhất là những huynh đệ trong tộc đi theo Đỗ Thập Nhất tới xem náo nhiệt.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một câu chuyện ngươi tình ta nguyện, vung tiền như rác chỉ cầu ôm được mỹ nhân về, kết quả không phải.

Mộc Vãn Tình đính chính ngôn từ biểu thị, “Đỗ phủ đời đời trấn thủ một phương, chống lại kẻ thù bên ngoài, che chở bách tính một phương, bách tính cảm động trong lòng, một phút cũng không dám quên, nhưng, công đức tổ tiên mấy đời người tích góp được thuộc loại không dễ, không thể tùy ý để con cháu bất tài chà đạp được.”

Đỗ Thập Nhất tức giận đến mức đầu óc choáng váng, "Ha ha, ngươi hình như đã quên thân phận của mình, ngươi bất quá chỉ là một kẻ lưu dân mà thôi.”

Lưu dân? Mọi người hai mặt nhìn nhau, thần sắc rất phức tạp.

Lưu dân phạm sai lầm sẽ không có nhân quyền, là cá nhân mà mọi người đều có thể giẫm một cước, nhưng vị Mộc tiểu thư này khí thế lăng nhiên, cao ngạo không thể phạm, chẳng có tí nào giống như lưu dân cả.

“Nhưng, lưu dân cũng chướng mắt ngươi nha, Đỗ gia vinh quang, bất quá lại làm chuyện bẩn thỉu hạ lưu, ta thay tổ tiên Đỗ gia cảm thấy khổ sở, tiền bối anh hùng con cháu cẩu hùng, aiii, đáng tiếc đáng tiếc.”

Miệng của nàng quá độc, khiến cả người Đỗ Thập Nhất phát run, “Ngươi ngươi…”

Mộc Vãn Tình khinh miệt nhìn hắn một cái, xong quay đầu lộ ra nụ cười ngọt ngào.

“Chào mọi người, ta là tộc trưởng Mộc gia Mộc Vãn Tình, ngày mười tám tháng sau chúng ta khai trương phố ăn vặt ở nam thành, nếu như không chê, bá tánh trong thành đều có thể đi lĩnh một tấm thẻ bài miễn phí, được nhận một món ăn vặt miễn phí, tổng cộng cí một ngàn thẻ bài, tới trước được trước.”

Mượn cơ hội này, nàng quảng cáo cho phố ăn vặt nhà mình, tốt nhất là để cho bá tánh toàn thành đều biết.

Vừa nghe lời này, mọi người lập tức quên cái gì lưu dân, trời đất bao la việc ăn cơm lớn nhất.

“Ăn miễn phí?”

Không có gì làm cho người khác kích động hơn là được ăn miễn phí.

Mộc Vãn Tình cười híp mắt gật đầu, "Đúng vậy, tổng cộng một ngàn suất miễn phí, có trên trăm món ăn ngon, mọi người có thể tùy ý lựa chọn.”

Dân chúng tò mò không thôi, hỏi: “Thật hay giả vậy? Sao chúng ta chưa từng nghe nói qua có phố ăn vặt gì?”

Mộc Vãn Tình từ trước đến nay làm việc luôn luôn cẩn thận, còn thích một mũi tên trúng hai con chim.

"Là Mộc gia chúng ta làm phố đồ ăn vặt, vị trí cụ thể ở ngõ nhỏ bên kia, đến lúc đó còn có các loại hoạt động ăn mừng, ví dụ như ba ngày đầu sẽ có chương trình mua một tặng một, rút thăm trúng thưởng hoạt động, đúng rồi, giải thưởng lớn là một năm ăn miễn phí nha.”

Nàng nguyện ý phối hợp với Đỗ Thập Nhất chơi đùa, chính là muốn làm lớn chuyện, giẫm lên Đỗ Thập Nhất để quảng cáo.

Không sai, Đỗ Thập Nhất chỉ là một công cụ hình người.

Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều hưng phấn không thôi.

“Nhất định phải đợi đến tháng sau sao? Không thể sớm một chút?”

Mộc Vãn Tình tươi cười rạng rỡ, “Chúng ta cũng muốn sớm một chút, nhưng các hạng mục công tác chuẩn bị còn chưa hoàn thành, chúng ta đã muốn làm thì phải làm tốt nhất, để cho bá tánh Lương Thành thưởng thức được những món ăn vặt phong phú lại mỹ vị, Mộc gia chúng ta thành tâm mời mọi người đến.”

Chỉ một câu nói liền gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, cũng kéo đầy giá trị mong chờ.

Đột nhiên có người kinh hô một tiếng, nói: “A, ngươi đắc tội người Đỗ phủ, quán ăn vặt còn có thể mở đúng hạn sao?”

Mộc Vãn Tình không nhịn được cười ha ha, đám bá tánh này thật sự rất đáng yêu, còn biết lo lắng cho nàng.

Bình Luận (0)
Comment