Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300.

Chương 300. - Chương 300. -

“Đương nhiên có thể, Đỗ phủ là người tốt, tuyệt đối không thể để một viên cứt chuột hủy một nồi cháo. Ta tin tưởng thanh danh Đỗ phủ đã tích lũy được mấy đời, tin tưởng nhân phẩm Đỗ soái.”

“Nhưng vẫn phải mời mọi người mở to hai mắt giám sát, nếu ta xảy ra chuyện, nhất định là do huynh đệ Đỗ Thập Nhất làm, ta có xảy ra chuyện gì hay không, không quan trọng, nhưng quả quyết không thể để cho thanh danh Đỗ phủ bị hủy."

"Nhưng những người có lương tâm sẽ không cho phép điều đó xảy ra, đúng không?"

Dân chúng theo bản năng gật đầu, "Đúng." Bọn họ đều có lương tri, ưỡn ngực.

Nhìn thấy nàng nắm cục diện trong tay, sắc mặt mấy người Đỗ phủ đều cực kỳ khó coi, nhất là Đỗ Thập Nhất, giống như trong nhà có người chết.

Mộc Vãn Tình từ từ đi tới, hạ giọng cười khẽ, "Đỗ Thập Nhất, ngươi thấy không? Đây là ý của bá tánh, đây là dư luận, dư luận nắm trong tay ta chính là một thanh kiếm sắc bén, chỉ đâu đánh đó, lưu dân thì làm sao? Vẫn đè ép được ngươi như thường, ngu xuẩn."

Đỗ Thập Nhất hít một hơi khí lạnh, "Ngươi... ngươi đã sớm biết ta là ai?”

Mộc Vãn Tình nhíu mày, giải thích: “Đương nhiên, huynh đệ ruột thịt của Đỗ Cửu, Đỗ Thập Nhất, tư liệu của hai người đều ở trong đầu ta, ngay từ lúc ngươi bước vào cửa hàng, ta đã sớm biết ngươi là ai rồi.”

"Đáng tiếc, ngươi ngu xuẩn như vậy còn muốn tính kế ta, ta thuận nước đẩy thuyền, cùng ngươi chơi đùa, cám ơn ngươi giúp ta tạo đợt tuyên truyền này ha, phố ăn vặt của ta xem như đã nổi danh, ha ha."

Đỗ Thập Nhất khí huyết cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu.

Mộc Vãn Tình nhìn thấy, làm ra vẻ kinh ngạc, "Ôi chao, tức đến mức hộc máu rồi, lòng dạ hẹp hòi như vậy sao được? Ta có nên đi tìm Đỗ soái tâm sự một chút hay không? Đã không đi đánh giặc được, vậy thì cũng nên chỉnh đốn lại tư tưởng đạo đức a."

Tâm Đỗ Thập Nhất loạn cào cào, "Ngươi cho là ngươi có thể nhìn thấy Đỗ soái? Ngươi chỉ là một phạm nhân lưu đày, là phạm nhân!"

Ngay cả bọn họ cũng rất ít khi nhìn thấy được Đỗ soái, Đỗ soái đóng quân lâu năm ở tuyến đầu biên quan, chỉ có vào dịp tết mới có thể về nhà.

Hắn năm lần bảy lượt lấy thân phận của Mộc Vãn Tình ra nói chuyện, chứng minh hắn sợ.

Bàn về chỉ số thông minh, bàn về thủ đoạn đều không bằng Mộc Vãn Tình, điểm yếu duy nhất của Mộc Vãn Tình chính là thân phận.

Phạm nhân lưu đày hèn mọn như cỏ rác, cho dù giết chết cũng không ai truy cứu, càng không có người tố cáo.

So với sự bực bội của hắn, Mộc Vãn Tình đặc biệt hờ hững, "Vậy thì như thế nào? Không làm theo lẽ thường thì sao? Trên đời này chỉ có ta không muốn, không có chuyện ta không làm được."

Tự tin lại khoa trương, mười phần kiêu ngạo, đến từ sự cường đại của nàng.

Đỗ Thập Nhất lúc trước chỉ cần bày ra thân phận là có được sự tôn trọng, vô số nữ tử bổ nhào về phía hắn, nhưng lần này đá phải ván sắt.

"Ngươi…… Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Ánh mắt Mộc Vãn Tình lạnh lẽo, "Chuyện không quá ba lần, huynh đệ các ngươi đã lãng phí hai lần, ta giữ lại đủ đường sống, lần tiếp theo… Chính là máu đổ ba thước, nhưng ta bảo đảm, chết khẳng định không phải ta."

Nàng cuồng vọng như vậy, nhưng, người ở chỗ này cũng tin tưởng nàng có năng lực này.

Đỗ Thập Nhất tinh thần phấn khởi một cách khó hiểu, "Mộc Vãn Tình, ta nghe nói Mộc Trọng Đức cũng chưa chết, mà là mang theo người nhà bỏ trốn, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không? Là Mộc thị nhất tộc các ngươi càng thêm tội, cho dù xử tử các ngươi....."

Đây vốn là đòn sát thủ gây khó dễ cho Mộc thị nhất tộc, không tới một khắc cuối cùng sẽ không lấy ra.

Ai ngờ, Mộc Vãn Tình chẳng những không sợ, ngược lại mỉm cười, "Hoàng Thượng biết."

Đỗ Thập Nhất sắc mặt kịch biến, "Cái gì?"

Mộc Vãn Tình ngữ khí bình tĩnh mà thản nhiên, "Ta đã viết thư nói cho hắn biết, có thể định tội hay không, có thể xử tử Mộc thị nhất tộc chúng ta hay không, đó là quyền của quân vương, Đỗ Thập Nhất, ngươi quá phận."

Như một tiếng sấm nện xuống, tất cả mọi người đều ngây dại.

Bình Luận (0)
Comment