Mộc nhị gia không khỏi bật cười, "Không đúng mùa, bình thường tháng chín mới là mùa cây ăn quả chín."
Đứa nhỏ này hẳn là thèm ăn.
Mộc Vãn Tình im lặng, được rồi, đây không phải là xã hội hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển, quanh năm bốn mùa không thiếu hoa quả .
Ân, lại phát hiện một thị trường tiềm năng chưa được mở.
"Cha, nương, ta rất thích nơi này."
Tầng dưới cùng tổng cộng có bốn gian lớn, một gian để làm phòng ngủ, một gian làm phòng khách phòng ăn, một gian thư phòng, một gian một nửa phòng bếp, một nửa là cửa chính.
Trên lầu có bốn gian, ba huynh muội mỗi người một gian, hai vợ chồng Mộc nhị gia một gian.
Đây không phải là lần đầu tiên Mộc Tử Ngang nhìn thấy phòng ngủ của mình, nhưng mỗi lần đều vui vẻ khoa tay múa chân.
Có một bộ đồ dùng trong nhà, tủ quần áo được xếp thành một hàng, chiếm một mặt vách tường, nhìn như đơn giản, nhưng đặc biệt thực dụng.
Không chỉ có thể treo quần áo, còn có thể để các loại đồ lặt vặt.
Mộc Vãn Tình đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, mỗi một gian đều giống nhau, vật dụng trong nhà cũng giống nhau.
Chỉ có vật dụng trên giường không giống nhau, chiếu theo sở thích của bản thân.
Mộc Vãn Tình còn làm ra bốn bộ giường, tự vẽ bản vẽ, chế tác giường gỗ hiện đại.
Đứng giữa đống đồ nội thất hiện đại, tinh thần nàng có chút hoảng hốt, tựa như trở lại quá khứ.
"Muội muội, muội đang nghĩ cái gì vậy?"
Thanh âm của Mộc Tử Thành thức tỉnh nàng, nàng nhìn ánh mắt lo lắng của đại ca, khẽ mỉm cười, "Ta đang nghĩ muốn ăn sủi cảo."
Phải không? Mộc Tử Thành có chút hoài nghi, vừa rồi biểu tình của muội muội thật kỳ quái, giống như tùy thời sẽ biến mất vậy.
Hắn lắc đầu một cái, vứt bỏ ý niệm hoang đường, cũng mặc kệ một phần bất an kia. "Chuyện này thì đơn giản, phụ thân làm sủi cảo đặc biệt ngon, để cho hắn làm thêm vài loại nhân."
Kỳ thật, làm tốt nhất chính là Mộc Vãn Tình.
Nhưng, Mộc Vãn Tình thật sự quá bận rộn quá mệt mỏi, mỗi ngày bận rộn từ sáng đến đêm khuya, mệt mỏi nằm xuống liền ngủ, đã sớm không còn tinh lực xuống bếp.
"Được, ta đi cách vách xem thử."
Cách vách bên cạnh là năm mặt tiền cửa hàng của nàng, nàng nhất thời không thể buông tay, dứt khoát chờ một chút.
Bên kia là chỗ ở của Vu Uyển Nhu, cái gì nàng cũng theo khuôn mẫu Mộc gia, trừ phòng ngủ.
Hai chủ tớ lòng tràn đầy vui mừng, nơi này toàn là người của Mộc thị nhất tộc, bên cạnh chính là một nhà Mộc Vãn Tình, an toàn không thành vấn đề.
"Tiểu thư, sau này đầy là nhà của chúng ta, không cần phải sống đầu đường xó chợ nữa, cho dù tiệm ăn vặt không kinh doanh tốt, cũng có thể cho người khác thuê mặt tiền cửa hàng, đủ cho hai chủ tớ chúng ta ăn uống, thật nên cảm ơn Mộc tiểu thư."
Giờ khắc này là cảm kích thật lòng.
Vu Uyển Nhu mi mắt cong cong, lòng tràn đầy vui sướng, nhìn cái gì cũng thuận mắt, không ai lại đè lên đầu nàng nữa, nàng muốn ăn cái gì uống cái gì đều do mình làm chủ.
"Là nên cảm ơn nàng, chúng ta nấu chút đồ ăn ngon đưa cho nàng."
Vú nuôi có chút khó xử, "Nhưng chúng ta chỉ biết làm bánh đúc đậu đỏ, nàng đã sớm ăn ngán rồi."
Nàng vẫn luôn ăn thử, không ổn chỗ nào kịp thời chỉ ra.
"Sau này cũng nên học nấu cơm." Vu Uyển Nhu nhìn lại hai tay mình.
Vú nuôi không đồng ý cau mày, "Cần gì phải phiền toái như vậy, Mộc thị không tiện mua người, ngài lại không bị hạn chế này, mua một nha hoàn, lại mua một lão bà tử phụ trách bếp núc là đủ."
Vu Uyển Nhu không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Không được, Vãn Tình muội muội cũng không cần nô tỳ, ta làm sao có thể làm chuyện nổi bật như vậy."
"Ai, cái này…" vú nuôi nghĩ một chút cũng phải, nhưng nghĩ đến tiểu thư phải làm làm việc nhà, liền đau lòng không được.
"Uyển Nhu tỷ tỷ."
Vừa nghe thanh âm quen thuộc, Vu Uyển Nhu vội vàng đi qua mở cửa.
Mộc Vãn Tình cũng không vào cửa, liền đứng ở ngoài cửa, "Ta tới xem thủ có cần giúp đỡ hay không?"
"Không cần không cần, lúc trước đã giúp rất nhiều, lát nữa ta sẽ làm nhiều đồ ăn ngon ngươi tới ăn."
"Ha ha, không cần, nhà ta cũng làm đồ ăn ngon."
Không riêng gì các nàng, mỗi nhà đều hết sức phấn khởi chuẩn bị thức ăn ngon chúc mừng chuyện vui dọn nhà, còn không quên tặng Mộc Vãn Tình một phần.
Cứ như vậy, Mộc Vãn Tình nhận được mấy chục phần thức ăn ngon, dở khóc dở cười, không ăn hết a.