Ngày hôm sau, chính là ngày khai trương phố ăn vặt, cũng là ngày nhất định được ghi vào sử sách.
Là sự khởi đầu cho sự hưng thịnh của Mộc thị nhất tộc, cũng là khởi đầu cho phồn hoa của Lương Thành, càng là khởi đầu cho việc Mộc Vãn Tình nhảy lên trở thành người nắm thực quyền ở Tây Lương.
Nhưng lúc này, ai cũng không biết, một ngày thăng trầm từ từ mở màn.
Sáng sớm, bên ngoài phố ăn vặt tập trung rất nhiều bá tánh, theo thời gian trôi qua, ngày một đông hơn.
Những người phía trước đều cầm trong tay những thẻ bài miễn phí, hưng phấn, kích động, thấp thỏm, không an tâm đều hiện rõ qua nét mặt.
“Thật sự miễn phí ư? Ta cảm thấy không có khả năng đâu? Người nhiều thế này?”
“Đúng vậy, như vậy khác gì lỗ vốn, chủ quán rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?”
“Ta mặc kệ, đã nói miễn phí rồi, không có ta sẽ làm ầm lên, ta có lý mà.”
“Người ta buôn bán nhỏ cũng không dễ dàng gì, không miễn phí cũng không sao.”
“Ta đây không đồng ý, cả ngày hôm qua đều không ăn gì chỉ để chờ hôm nay.” Có rất nhiều người muốn lợi dụng mà chiếm chút tiện nghi.
Giữa lúc mọi người đang thảo luận, cổng phố ăn vặt từ từ mở ra, Mộc Vãn Tình mang theo đội bảo vệ cùng đi ra.
Mọi người hưng phấn chạy đến, bị Lý đội phó ngăn lại, “Trước nghe Mộc tộc trưởng thông báo đã.”
Nhìn cảnh tượng đông đúc, Mộc Vãn Tình khẽ cau mày, “Hoan nghênh mọi người đến gia nhập, mọi người đợi đã lâu, ta cũng không muốn dài dòng, ta tuyên bố chính thức khai trương phố ăn vặt Thủy Mộc.”
Có một số người đã đến từ tờ mờ sáng, bọn họ không muốn bỏ lỡ thức ăn miễn phí.
Theo lời nàng nói, một tiếng pháo đinh tai nhức óc vang lên, mở đầu là tiếng nổ lách tách, vô cùng náo nhiệt.
Mọi người đều dồn dập xông vào, sợ chậm một chút sẽ bị cướp hết.
Ngay khi tiến vào trong đồng loạt đều sửng sốt, như này…. Cũng quá đồ sộ rồi.
Hai bên đường là những cửa hàng tường trắng, gạch xám thanh nhã yên tĩnh, mang cho người ta cảm giác như đang ở Giang Nam cổ trấn, đường phố sạch sẽ, bằng phẳng rộng rãi, lồng đèn đỏ treo cao, tạo nên bầu không khí vui mừng.
Ở giữa còn có ghế đá nhỏ xinh, chế tác tinh xảo để mọi người ngồi nghỉ.
Sương khói lượn lờ, tràn ngập trong không khí là mùi thức ăn cứ như vậy xộc thẳng vào mũi khiến người ta không thể không chảy nước miếng.
Trước cửa mỗi nhà đều có đồ ăn vặt đủ màu sắc thơm ngon, hoa mắt đến chóng mặt.
Cả phố ăn vặt nhìn sơ qua món nào cũng ngon cả, làm sao mà chọn đây?
Mỗi hộ gia đình đều cố gắng chèo kéo thu hút khách hàng, “Khách quan, ghé qua nếm thử món tào phớ của chúng ta nào. Ngọt mặn đều có, mềm mềm, ăn rồi lại muốn ăn tiếp, bỏ lỡ sẽ tiếc lắm đó nha.”
"Màn thầu, màn thầu đầy súp, vỏ bánh mỏng, nhân thơm, người đã ăn thử qua đều khen ngon."
"Bánh rán ngũ cốc của nhà ta vừa ngon lại còn hợp túi tiền, mỗi cái chỉ có 2 văn tiền…"
Lập tức có người đi qua, đưa ra một cái thẻ bài miễn phí, "Lấy ta một cái."
“Có ngay.” Cửa hàng bánh rán là cửa hàng đầu tiên được mở hàng, nhận lấy thẻ bài, vui vẻ chuẩn bị thức ăn.
“Của ngài đây.”
Vị thực khách vừa nhận lấy liền bỏ ngay vào miệng, ôi ôi ôi, cái hương vị này….
Hắn hơi ngẩn ngơ chút rồi sau đó tăng nhanh tốc độ ăn, người xem đều nhịn không được, “Thế nào? Ăn ngon không? Đừng có mà ăn nữa, nói một câu đi.”
Người ta sốt ruột chờ ngươi đánh giá đây này.
Nhưng thực khách kia có tai như điếc, tất cả tâm trí đều bị chiếc bánh rán thơm ngon này thu hút, hương vị tuyệt vời mang lại cho hắn cảm giác hạnh phúc xưa nay chưa từng có.
Hắn cảm thấy ăn một cái thôi không đã ghiền.
Sau đó liền móc ra mấy đồng tiền lớn, “Lão bản, một cái nữa, à không, năm cái đi, ta mang về cho người nhà cùng nếm thử.”
Một món ăn ngon như vậy chỉ có 2 văn tiền, quá có lời, hắn cảm thấy về sau có thể ghé tới thường xuyên hơn.