Lão bản vô cùng vui vẻ, đúng là Mộc Vãn Tình thông minh nhất, nghe theo lời nàng luôn không sai.
Chủ trương phát thẻ bài miễn phí để đẩy mạnh tốc độ bán của nàng khiến các tộc nhân lo lắng không thôi, một ngàn phần tặng không, quá nhiều rồi.
Tuy nhiên đến lúc này hắn mới hiểu được Mộc Vãn Tình là người nhìn xa trông rộng, là một kỳ tài tiếp thị.
Sau đó, gian hàng nào cũng đầy ấp người đến ăn, khung cảnh rất náo nhiệt.
Ai cũng chọn ngẫu nhiên một món, vừa có chút mong chờ vừa hồi hộp, sợ chọn nhầm, ăn không ngon thì phải làm sao?
Nhưng ngay khi nếm miếng đầu tiên, bọn họ đều ngẩn ngơ.
Chỉ có chung một ý nghĩ, ăn!
Ô ô, sao món này có thể ngon đến vậy, cảm giác đồ ăn trước kia ăn phải đều là cơm heo.
Mọi người giống như mở ra một thế giới mới, nhìn thấy các loại ẩm thực khác nhau.
Miễn phí một phần ăn, rồi lại can tâm tình nguyện chi thêm tiền đi dọc đường mua mua, sinh ý cực kỳ tốt.
Người quá đông, Mộc Vãn Tình sợ xảy ra tai nạn nên đã hạn chế số người, cứ một nhóm ra lại thêm một nhóm vào.
Nhưng càng là như vậy, càng dễ khơi dậy sự tò mò của mọi người.
Con người luôn đi theo hiệu ứng đám đông, hiện tại ngay cả người không có thẻ bài miễn phí cũng gia nhập đội ngũ xếp hàng.
Có một nhóm người đứng một góc không xa trong ngõ, bọn họ là người nhà Đỗ gia.
Đỗ Cửu và Đỗ Thập Nhất cũng ở trong đó, bọn họ kinh ngạc nhìn làn sóng người này, “Tất cả những bá tánh trong thành đều tập trung ở đây sao? Đây là muốn ăn sập phố ăn vặt ư, hỏi Mộc Vãn Tình xem nàng có sợ không.”
Nhưng Đỗ gia đã lên tiếng không được quấy rối nên tất cả bọn họ đều chỉ đứng quan sát tình hình khu phố sau khi khai trương.
Một khi phố ăn vặt thành công, có thể kéo kinh tế xung quanh lên theo, hai vị Đồng Tri đại nhân cũng rất chờ mong.
Nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, bọn họ nào dám gây rối.
“Nàng nhất định không sợ.” Ánh mắt Đỗ Thất rơi vào một gian nhà nhỏ ở đầu lối đi vào con hẻm, trên đó có viết năm chữ lầu quản lý trị an.
Gian nhà đối diện là văn phòng hậu cần, phụ trách những công việc liên quan.
Lúc này Mộc Vãn Tình đang ngồi bên cửa sổ tầng hai của lầu quản lý trị an, tay cầm tách trà, chậm rãi nhấp từng ngụm, đôi mắt xinh đẹp quan sát mọi động tĩnh dưới lầu.
Tọa trấn hiện trường.
Bên tay phải nàng là một cây nỏ, nhắm ngay dưới lầu.
Khóe miệng Đỗ Thất co rút, một tay cầm tách trà, một tay cầm nỏ, thật là kinh người.
Mộc Vãn Tình tỏ vẻ, vũ khí có tính sát thương nàng có thể không cần, nhưng vẫn phải có!
Chỉ có như vậy, mới có thể khiến đối thủ sinh ra kiêng kị.
Cảm giác có người nhìn mình, nàng liền đảo tầm mắt qua, hướng về phía kia nâng lên tách trà, làm tư thế mời. Cử chỉ hào phóng tiêu sái.
Đỗ Cửu híp mắt lại, “Nàng có ý gì? Muốn khiêu khích?”
“Muốn mời chúng ta uống trà.” Đỗ Thất nhìn có vẻ rõ, nhưng cũng không rõ, diễn ra chuyện lớn như vậy mà nàng không có chút kích động nào sao?
Giọng điệu hắn bình tĩnh, như thể không có gì cả.
Đỗ Thập Nhất chế nhạo, “Ai muốn uống trà của nàng ta, haha, hầu hết người đều đến để ăn uống miễn phí. Ta chống mắt lên nhìn ngày nàng bị ăn sạch đến phá sản"
Đỗ Cửu cũng không thoải mái khi nhìn thấy Mộc Vãn Tình vui sướng, “Không phải mới mở ngày đầu tiên liền phải đóng cửa đi.”
Đỗ Thất khẽ lắc đầu, tinh thần không cao hứng nổi.
Nhưng mà khiến mấy người bọn họ phải thất vọng rồi, một giờ trôi qua, người đến càng ngày càng nhiều.
Tuy người đông nhưng không hề hỗn loạn, được hướng dẫn trật tự rõ ràng.
“Này, như thế nào lại vào tiếp a? Không thấy người nào ra cả.”
“Cuối khu phố hẳn là có lối ra.” Đỗ Thất xoa xoa bụng, “Ta đói bụng, muốn đi vào ăn cơm, cùng nhau đi đi.”
Đỗ Thập Nhất không thể tin mà nhìn qua hắn, “Thất ca, ngươi điên rồi hả. Đây là phố ăn vặt của Mộc Vãn Tình.”
Đỗ Thất vẻ mặt hờ hững, “Vậy thì sao? Ta với nàng cũng không có thù oán gì, cũng không sợ nàng bỏ độc vào đồ ăn.”
Không, ý hắn không phải vậy, Đỗ Thập Nhất còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Đỗ Thất tiến bước về phía phố ăn vặt, chưa kể bước chân đó còn khá vui vẻ, chỉ thiếu việc nói rõ cho ngươi biết, hắn đói lắm nha.
Những người khác thấy thế đều sôi nổi cùng đi theo, cách thời gian dùng bữa của họ đã lâu, ai nấy đều đói bụng.